Cặp vợ chồng già lo lắng rằng tính khí của Đan Thu Linh quá bạo lực, nhưng cô ta quá yếu để cạnh tranh đấu đá với một nhóm họ hàng xấu xa, vì vậy họ muốn Đan Thu Linh kết hôn càng sớm càng tốt.
Sau khi kết hôn, gia đình bên nam tốt xấu gì cũng có thêm vài người giúp đỡ Đan Thu Linh, để con gái họ không phải bơ vơ.
Vì vậy, trong mùa thấp điểm, Đan Thu Linh được ba mẹ cô ta đưa từ cánh đồng về để đi xem mắt.
Ba mẹ hai bên mở cuộc gặp mặt trong nhà, hai nam nữ lớn tuổi nhưng chưa cưới sẽ ra ngoài hàn huyên tâm sự, dạo chơi, vun đắp tình cảm.
Đan Thu Linh kín như hũ nút, nhưng nghĩ đến sự ủy thác của ba mẹ, cô ta vẫn lịch sự nói: "Anh đã từng đến đội sản xuất thứ chín của chúng tôi chưa? Tôi đưa anh đi dạo nhé?”
Thấy Đan Thu Linh tích cực như vậy, anh ta đút tay vào túi, cười nói: "Được."
Sở Phong, Sở Thần, Sở Lê như những con mèo nhỏ nấp dưới gốc cây đại thụ khác, lo lắng sẽ quấy rây người khác bồi dưỡng tình cảm, nhưng lại chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, hiện tại vừa tò mò vừa sợ hãi, không dám ra ngoài thu hút sự chú ý của mọi người, liền siết chặt chiếc còi xanh trong tay.
Đan Thu Linh câu có câu không trò chuyện với chàng trai trẻ, chàng trai trẻ không nhiệt tình lắm nhưng cũng không lạnh lùng lắm.
Ngay khi Sở Phong và những người khác đang tự hỏi liệu một cuộc trò chuyện như vậy có thành công hay không, Đan Thu Linh đột nhiên thoáng thấy một bóng dáng nhỏ bé màu đỏ vụt qua, như thể đang lao đến mảnh đất riêng của mình vậy.
Mảnh đất là của Đan Thu Linh.
Gà nhà cô nuôi thả ở đó, trên ruộng vẫn còn vài con đang nheo mắt, Đan Thu Linh lại nhìn bóng người chạy vụt qua, suýt nữa thì tim ngừng đập vì sợ hãi.
Đây không phải là Phúc Đoàn sao?
Hiện tại, trong mắt Đan Thu Linh, Phúc Đoàn là sát thủ gà vịt, lần trước nó bừa bãi cho gà ăn cỏ độc, giở trò với Niên Xuân Hoa để nói dối mẹ cô ta, nói rằng Phúc Đoàn là tiên nữ, Đan Thu Linh nhớ hết.
Thấy con nhãi Phúc Đoàn lại sắp lại gân gà của mình, Đan Thu Linh vội vàng hét lên: “Phúc Đoàn! Tránh xa gà nhà tao ral"
Nghe thấy giọng nói này, Phúc Đoàn khựng lại, cắn môi quay đầu lại, nhìn thấy Đan Thu Linh giống như một con gà mái già đang bảo vệ con của mình.
Cô bé... cô bé sẽ không bắt gà của dì ấy, tại sao lại phản ứng dữ dội như vậy?
Phúc Đoàn cảm thấy oan ức và không vui.
Đan Thu Linh nghĩ rằng một đứa trẻ như vậy không thể hiểu lời của cô ta, vì vậy cô ta chỉ có thể dọa nạt: "Mày tránh xa gà của tao ra, nếu không tao sẽ nói với người lớn nhà mày."
Phúc Đoàn mím chặt môi, đôi mắt như hạt ngọc trai đen có chút chán nản, nhưng chàng trai trẻ bên cạnh Đan Thu Linh không biết tình hình cụ thể, vì vậy anh ta mỉm cười: "Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi, đừng bận tâm đến nó làm gì."
Đan Thu Linh nói: "Đấy là tại anh không bị nó hại chết gà nhà anh đấy, lần trước nó cho gà của tôi ăn cỏ độc, may mắn là không có chuyện gì xảy ra, nếu có chuyện gì xảy ra thì năm nay tôi đã bận rộn vô ích rồi."
Đan Thu Linh tỏ ra uy nghiêm khi nhắc đến tài sản của gia đình mình, người thanh niên nghẹn họng, cảm thấy có chút không vui.
Anh cảm thấy Đan Thu Linh quá thiếu nữ tính, sao cô ấy có thể nói chuyện như vậy? Nhưng nghĩ đến những lời ba mẹ nói, Đan Thu Linh có thể làm việc được, vai to eo tròn lại khỏe, lại vừa nhìn là biết tướng mắn đẻ nên vẫn không nói gì.
Nhưng Phúc Đoàn cau mày, làm sao Phúc Đoàn có thể chịu được loại oan ức này?
Trong khoảng thời gian này, Phúc Đoàn là người được kính trọng và săn đón nhất trong đội, không ai dám chống lại cô bé, và mọi người đều ca ngợi cô bé là Đứa trẻ có phúc.