Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 182




Đội viên nào nhàn rỗi ở nhà thì đan giày dép rơm, đan thúng, khâu đế giày, các chị em cần mãn thì lấy hộp kim chỉ ra may vá, bảo người lớn trẻ nhỏ trong nhà cởi quần áo ra, họ xỏ chỉ thêu thùa, sửa lại cho quần áo to hơn để năm tới còn có thể sử dụng tiếp, những người tâm tư cẩn thận hơn sẽ thêu một số bông hoa nhỏ, cỏ và động vật nhỏ để che đậy sự thật rằng đây là quần áo cũ, chắp vá mãi lại mặc tiếp.

Mọi người đều rất tiết kiệm như vậy đấy.

Trân Dung Phương cắn đứt chỉ, cô ấy còn phải sớm đến đội nghề phụ, Trần Dung Phương đứng dậy thu dọn đồ đạc: "Tôi đi trước nhé, bọn nhỏ còn đang đợi tôi nấu cơm."

Người nhà quê đều nhiều chuyện, các đội viên tụ lại một chỗ thêu thùa đều biết rằng Trân Dung Phương phải đến đội nghề phụ.

Trân Dung Phương không khoe khoang, tính tình cô ấy dè dặt.

Lưu Hồng Mai xua xua tay: "Còn khách sáo với chúng tôi nữa sao, cháu mau đến đội nghề phụ đi, đừng chậm trễ. Thím nghe chồng thím nói rằng có một số đội nghề phụ của các công xã bên ngoài đã phát triển rất tốt, tăng thu nhập của các đội viên, mỗi ngày mọi người đều có việc để làm, đội nghề phụ của cháu phải cố lên nhé, nếu đội nghề phụ của đội sản xuất của chúng ta cũng có thể tốt như vậy, thì chúng ta sẽ không phải khâu đế giày nữa, tất cả chúng ta sẽ đến đội nghề phụ để làm việc."

"Thật sao?" Có đội viên lập tức sáng mắt lên, có thể mỗi ngày đều làm việc sao?

Lưu Hồng Mai bèn kể câu chuyện của mình nghe được một cách sống động khiến mọi người vô cùng thích thú.

Trân Dung Phương cũng mỉm cười với mọi người, và hứa ngay cả khi cô ấy mài giữa đầu óc cũng sẽ ở lại đội nghề phụ và trong tương lai sẽ cùng các chị em của mình phát tài - đây đương nhiên là một câu đùa, nhưng mọi người nghe xong không khỏi ấm lòng.

Khi Trần Dung Phương rời đi, thím Phương thở dài: "Ôi, thật ghen tị."

Ai không muốn làm việc nhiều hơn? Không phải là muốn làm việc, chỉ thuần túy là thèm công điểm mà thôi.

Đống kim trong tay thím Phương ngày càng ít đi, từ một cục sợi cũng dân thành một cục nhỏ như quả táo tàu, trong mắt thím Phương có ghen tị hâm mộ, nhưng không đố kị: "Nhà của Dung Phương bây giờ càng ngày càng khấm khá, nợ nần đã trả hết. đợi đến chừng phơi khô lương thực, ó thể được trả lại sạch sẽ lương thực. Từ đó, cô ấy cũng có thể thẳng lưng được rồi, Chí Quốc tuy nghèo nhưng lại ân cần và sẵn sàng làm việc chăm chỉ. Sau này nhà họ sẽ càng hòa thuận và tốt đẹp."

Thím Phương nói trái nói phải: "Trước đây, khi Chí Quốc và Dung Phương tách hộ khẩu có bao nhiêu người, trong lòng nghi ngờ, bao nhiêu người thầm chỉ tay sau lưng nói họ bất hiếu với mẹ, sau này sẽ có quả báo, hơn nữa Xuân Hoa Nhi lại còn chắc chắn rằng hai người họ sẽ gặp xui xẻo cùng cực, mà bây giờ kết quả thế nào chứ?"

Thím Phương cười cười, ý bà rất rõ ràng.

Niên Xuân Hoa thích nguyền rủa người ta xui xẻo, nhưng ông Trời có mắt, và các cán bộ của Đội sản xuất thứ chín cũng có mắt, những người chăm chỉ sẽ không bao giờ chết đói.

Khi thím Phương nói điều đó, Vương Oánh không vui.

Vương Oánh đã tìm thấy năm tệ ấy.

Lúc đầu khi cô ta không thể tìm thấy năm tệ, Vương Oánh đã khóc và nằm trên mặt đất để tìm kiếm nhưng không tìm thấy gì, cô ta chỉ nghĩ rằng mình vô tình làm rơi tiền khi đang cho lợn và gà ăn, đã đi đến cái chuồng lợn dơ dáy và như lật ngược nó lên nhưng chẳng thấy gì ngoài mùi hôi thối, còn mắt thì đỏ hoe sưng húp vì khóc.

Cuối cùng vẫn là câu nói vô tâm vô phế của Phúc Đoàn: "Có phải lúc nấu ăn đã sơ ý ngã vào đống củi?"

Vương Oánh đi tìm, quả nhiên tìm được năm tệ của mình trong đống củi, vui mừng đến mức gặp được mọi người đều nói rằng Phúc Đoàn là một đứa bé may mắn, hoàn toàn không để ý đến chuyện mất tiền đến tìm được tiền tại sao đều liên quan đến Phúc Đoàn!