Hơn nữa, Phúc Đoàn mỗi ngày đều được ăn có nhiều món ngon như vậy, tại sao còn muốn cướp quả lựu dại của Sở Đóa?
Cuối cùng, Đại Tráng chỉ nghẹn ngào một câu: "Vậy sau này em không được làm như vậy nữa." Phúc Đoàn nặng nề ậm ừ, cụp mắt xuống, dùng hàng mi che đi đôi mắt hơi buồn.
Sở Phong cười lạnh một tiếng, kéo Sở Thâm: "Đi thôi."
Cô bé nói với Đại Tráng: "Vỏ ve sầu ở trên cây, các người đông người như vậy, đi theo chúng tôi cũng vô ích, tôi và anh trai sắp trở về nhà rồi, mọi người muốn hái vỏ ve sầu thì lên cây hái, ở trên lá cây cũng có, chú ý an toàn là được."
Nói xong, không quay đầu liền rời đi.
Đại Tráng bối rối một lúc, hơi xấu hổ không tiện đi theo, ủ rũ hỏi đứa trẻ bên cạnh: "Có phải nó khinh thường anh không?"
Bởi vì bản thân cậu bé là anh Tráng, không bảo vệ tốt em gái của mình.
Phúc Đoàn tim đập thình thịch, vội vàng nói: "Làm sao có thể? Phúc Đoàn thích anh Tráng!"
Đại Tráng không vui như tưởng tượng, dáng vẻ vẫn ủ rũ, Phúc Đoàn là em gái, có thích một người anh trai không thể bảo vệ em gái mình không? Không đúng, cậu bé vừa rồi đã bảo vệ Phúc Đoàn, vì thế mà Phúc Đoàn mới thích cậu bé, nhưng cậu bé không bảo vệ được em gái Sở Đóa, chắc chắn không thích cậu bé.
Đại Tráng rất buồn.
Từ xa, Sở Phong, Sở Thâm đã đi trên đường về nhà.
Sở Thâm có chút khó hiểu: "Em gái, mặc dù chúng ta không hái vỏ ve sâu, nhưng tại sao em lại nói cho Đại Tráng?” Sở Thâm không thích người trong nhà Niên Xuân Hoa.
Sở Phong nhẹ giọng giải thích: "Dù sao bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết, em nói cho cậu ta, hi vọng cậu ta có thể nhớ đến em gái, đối tốt với Sở Đóa một chút."
Sở Đóa, một cô gái đáng thương.
Trong tiểu thuyết Phúc Khí, nữ chính phúc khí sẽ vì phúc khí, thoát khỏi sự trói buộc trọng nam khinh nữ ở thời đại này, trở thành người được ba mẹ cưng chiều nhất, giống như Phúc Đoàn thậm chí còn vì phúc khí, cầu bé trai cho người ta, đạt được sự săn đón hầu hết mọi người.
Nhưng, các cô gái ở thời đại này không vì vậy mà đạt được bất cứ sự đối đãi tốt nào, thậm chí lúc cằn cỗi, Niên Xuân Hoa vì ưu ái Phúc Đoàn, sẽ lấy ra đồ đặc của những cô con gái để Phúc Đoàn hưởng.
Nữ chính phúc khí có phúc khí lớn như vậy, có thể đoán định được nam nữ, có thể giải quyết bệnh dịch gà một cách không khoa học, giải quyết nguy cơ mà tất cả người lớn đều không giải quyết được, nhưng, không thể giải quyết được nỗi khổ của những cô gái này.
Những phúc khí này hình như rất biết, nên rơi ở nơi nào, không nên rơi ở nơi nào.
Những nỗi khổ này, ngược lại làm nổi bật nữ chính phúc khí có phúc, hưởng thụ, là nhóm đối chiếu may mắn và vận may, tàn nhẫn nói: "Hạnh phúc, được xuất phát †ừ sự so sánh."
Trên người Sở Phong là nhóm đối chiếu sự bi thương.
Thời tiết dân trở nên mát mẻ, có câu thơ rằng "Xuân giang thuỷ noãn áp tiên tri").
Tuy nhiên, ở Đội sản xuất thứ 9, người đầu tiên cảm nhận được thời tiết mát mẻ hơn không phải là những chú vịt mà là những đội viên đang vùi đầu làm việc trên cánh đồng, khi họ dùng cuốc xuống đất chỉ thấy mặt đất cứng ngắc, bùn cũng đã đóng băng. Các loại cây trông thích hợp để gieo vào mùa thu cần phải được gieo nhanh chóng, các đội viên đã sàng lọc hạt giống, loại bỏ những hạt lép và chọn ra những hạt tròn mẩy nhất, đẹp nhất mới gieo xuống, nhưng suy cho cùng công việc cũng không nhiều bằng trong vụ thu hoạch mùa thu.
Mùa thấp điểm đang đến, và bây giờ các đội viên háo hức đi làm để kiếm công điểm. Trong khoảng thời gian này, Trần Dung Phương đảm nhận việc vặt của đội nghề phụ, tình hình cũng được coi là tốt hơn so với một số đội viên đang nhàn rỗi ở nhà, Sở Chí Quốc rất khỏe, anh ấy cũng đảm nhận công việc đào đất với cái cuốc trên vai.
Nông dân là những người mệt và khổ nhất, nhưng cũng sợ nhàn rỗi nhất.
Nhàn rỗi, có nghĩa là nghèo.
(*) Đây là bài thơ đề tranh Huệ Sùng của Tô Thức, Dịch nghĩa: (vế phía trước) Bên ngoài bụi trúc, hoa đào nở hai ba cành, (vế phía sau) Sông sang xuân, nước ấm lên, con vịt là biết trước tiên.