Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 322




"Ôn Sùng tới làm gì?"

"Đúng vậy, chúng ta không có đắc tội hắn a, anh tới đây làm gì?"

"Không phải là tới báo thù đi? Việc chị dâu cả năm đó cũng không liên quan tới chúng ta a."

“Tôi không ăn cơm.”

Lâm lão thái thái nhìn về phía Lâm lão sư trưởng, Lâm lão sư trưởng nói: "Đừng lo lắng, mặc kệ Ôn Sùng như thế nào, năm đó là một quân nhân ưu tú, cho nên anh ta sẽ có giới hạn của bản thân, lần này hắn tới hẳn là không phải tới kết thù, nghe anh ta nói một chút xem như thế nào."

Lâm lão sư trưởng là trụ cột của nhà họ Lâm, ông vừa nói như vậy, người nhà họ Lâm liên không nói thêm điều gì, nhưng trên mặt bọn họ vẫn vô cùng khẩn trương.

Sau khi Ôn Sùng tiến vào, nhìn một vòng, không thấy Lâm Văn Huy.

Lâm lão sư trưởng: "Cháu Ôn, hôm nay tới là?"

Ôn Sùng đã từng tôn kính ông là người làm cách mạng, nhưng từ sau sự việc của Ôn Hương, anh liền không hề kính trọng ông."Không dám, Lâm lão tiên sinh, Lâm Văn Huy không có ở đây sao?"

Lâm lão sư trưởng: "Văn Huy không có ở đây, ngươi là tới tìm Văn Huy?" Nghe thấy Ôn Sùng tìm Lâm Văn Huy, ông liền biết việc này có liên quan đến Ôn Lễ.

Ôn Sùng: "Anh ta không ở đây cũng không có việc gì, nói cho ông cũng giống nhau thôi. Mấy ngày nay Lâm Văn Huy luôn bồi hồi trước cửa nhà tôi, đã gây ảnh hưởng đến tâm lý của người nhà tôi, hy vọng Lâm lão tiên sinh nói cho hắn biết, về sau không cần xuất hiện ở trước mặt người nhà tôi, nếu không ta sẽ vì an toàn của người nhà để đối phó anh ta, lúc cần thiết, tôi sẽ làm hắn vĩnh viễn không xuất hiện." Ôn Sùng để lại lời nói, xoay người rời đi.

Lâm lão tiên sinh: "Cháu Ôn à, Ôn Lễ rốt cuộc cũng là cháu nội của nhà họ Lâm, là con trai của Văn Huy."

Ôn SÙng bước tới, anh xoay người, hai mắt thâm thúy nhìn Sư Đoàn trưởng Lâm, xem ra Lâm lão sư đoàn trưởng Lâm trong lòng rất sốt ruột. Đang lúc ông ta muốn nói thêm điều gì, Ôn Sùng lại nói: "Ôn Lễ là con trai của chị gái Ôn Hương của tôi, mà Lâm gia... lại là kẻ thù giết mẹ nó."

Lâm lão sư đoàn trưởng: "Cậu..."

Ôn Sùng mặt không biểu cảm: "Muốn để Ôn Lễ nhận Lâm gia, trừ khi chị tôi sống dậy, trừ khi người nhà họ Ôn đều đã chết hết, không giữ được Ôn Lễ."

Lâm lão sư đoàn trưởng Lâm: "Sao cháu Ôn lại cứ phải cứng rắn như vậy?"

Ôn Sùng: "Tính cách của tôi là như vậy, chỉ cho rằng bản thân mớ đúng. Người chị đã chết của tôi không thể sống lại, Ôn lễ cũng không nhận Lâm gia. Đồng thời cũng sẽ không quên Lâm lão sư đoàn trưởng vì Lâm gia, bức chết con dâu."

Lâm lão sư đoàn trưởng trầm mặc, chuyện này, tất cả mọi người Lâm gia có thể không sai, nhưng lỗi của ông ta, không có cách nào phủ nhận.

Ôn Sùng: "Tốt nhất Lâm gia nên chết tâm đi, tôi không đối phó Lâm gia là đã quá nhân từ rồi. Đương nhiên, tôi cũng không phải là người vô cùng nhân từ, nếu như Lâm lão sư đoàn trưởng Lâm cảm thấy sự nhân từ này là tha thứ, như vậy tôi sẽ có thể thu hồi. Dến lúc đó,... khả năng Lâm gia sẽ phải rời bỏ thủ đô đấy."

"Chuyện này không có quan hệ tới chúng tôi, cậu dựa vào cái gì mà trách chúng tôi?" Nhị lão gia Lâm gia nói.

Ôn Sùng nhìn về phía ông ta, cười trào phúng nói: "Năm đó sống chết của các người cũng không liên quan tới chị của tôi, vậy dựa vào cái gì mà lại hi sinh hôn nhân của chị ấy, hi sinh tính mạng của chị ấy, hi sinh con của chị ấy? Dương gia coi trọng Lâm Văn Huy, tất cả hậu quả đáng nhẽ phải do Lâm gia các người gánh chịu, dựa vào cái gì bắt chị tôi phải gánh? Các người dùng sự hi sinh của chị tôi, hưởng thụ cuộc sống mười năm, bây giờ các người nói, chuyện này không liên quan tới các người?"

Nhị lão gia Lâm gia: "Cậu..." Đối mặt với ánh mắt lạnh thấu xương của Ôn Sùng, ông ta cúi đầu xuống.

Ôn Sùng: "Nếu như, các người vì chính bản thân mình, có thể trói chặt Lâm Văn Huy, không để hắn xuất hiện trước mắt tôi, cũng mong các người chông chừng kĩ Lâm lão sư đoàn trưởng, đừng cậy già mà lên mặt muốn quản chuyện này."

Đám người Lâm gia liền trầm mặc. Chuyện năm đó của Ôn Hương, không ai phải chịu thương tổn, người Lâm gia sống bình an mười năm, nhưng Ôn Hương phải chết, Ôn Lễ bị bắt cóc. Cho nên bị Ôn Sùng chỉ trích, không phải là không có đạo lí.