Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 321




Đừng nói Trương Tiểu Nguyệt bị câu hỏi này làm ngây ngẩn cả người, cả đám người Ôn Sùng cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Ôn Hiền: "Ý của chị dâu là?"

Chương Tiểu Nguyệt: "Tôi còn chưa tốt nghiệp sơ trung đâu, sau lại bởi vì việc thanh niên trí thức xuống nông thôn, trong nhà để cho tôi đến xưởng đi làm, tránh đi theo mấy người thanh niên trí thức, lo lắng ta bởi vì chính sách mà bị bắt xuống nông thôn. Dư Dư, ngươi nói tôi một đứa còn chưa tốt nghiệp sơ trung liền đi thi đại học, có thể không?"

*Sơ trung: cấp 2, Trung Học Cơ Sở

Lâm Dư Dư nghĩ thầm, đương nhiên là không thể. Cái loại chỉ tốt nghiệp bậc tiểu học, sơ trung là có thể đi thi đại học, đều chỉ là tiểu thuyết mà thôi. Cô đã từng xem qua một vài cuốn tiểu thuyết, nữ chính là thanh niên trí thức xuống nông thôn, sau đó gặp gỡ nam chính còn chưa tốt nghiệp bậc tiểu học, sau đó vào trước kỳ thi đại học sẽ dạy nam chủ học tập, sau đó nam chủ cũng thi đậu đại học, đó đều là phi thực tế. Bất quá: "Chính quy là không được, nhưng có thể thi vào lớp học bổ túc ban đêm. Chị có thể thi vào chuyên ngành trước, học một kỹ thuật, sau đó lại từ trung cấp thi vào đại học chuyên khoa hoặc là khoa chính quy."

Trương Tiểu Nguyệt nghe xong, cảm thấy điều này cũng có thể.

Lâm Dư Dư lại nói tiếp: "Hơn nữa, xem chính sách quốc gia có chút buông lỏng, có vài người đã bắt đầu âm thầm làm buôn bán nhỏ, cũng không có ai đi tra xét, cho nên tôi cảm thấy sau này chính sách mua bán cũng có khả năng sẽ buông lỏng. Cho đến lúc đó, chị vừa học lớp học bổ túc, vừa làm chút buôn bán nhỏ, cũng rất tự do tự tại."

Trương Tiểu Nguyệt: "Chính sách mua bán thật sự sẽ buông lỏng sao?"

Lâm Dư Dư: "Tôi cảm thấy sẽ." Ôn Sùng: "Sẽ, hiện tại quốc gia đang có phương diện thảo luận vấn đề này, cải cách mở ra, hẳn là sẽ không xa."

Nghe Ôn Sùng nói như vậy, Trương Tiểu Nguyệt liền tin tưởng.

Ăn xong bữa cơm trưa, Ôn Sùng và Ôn Hiền đi làm, Trương Tiểu Nguyệt ở lại ngồi trong chốc lát, đến hai giờ hơn mới trở về.

Sau khi Trương Tiểu Nguyệt rời đi, Lâm Dư Dư xách một ít bánh mật ghé sang nhà của bà lão kia, tuy cái cây kia sẽ bị đốn xuống, nhưng rốt cuộc cô cũng là người phá cây nhà người ta.

Hơn nữa, mọi người đều ở chung một khu, cũng xem như là hàng xóm, giao lưu qua lại cũng khá tốt.

Lâm Dư Dư tặng bánh mật xong liền đi về, lúc về nhà còn mang theo một ít kẹo và bánh quy.

Buổi tối, Ôn Sùng tan tầm về nhà, còn chưa tới cửa, xe liền bị ngăn cản. Ôn Sùng ngừng xe sang một bên, ý bảo người kia lên xe.

"Đội trưởng." Người kia vừa leo lên xe.

Ôn Sùng: "Lão Lục, vất vả ngươi."

Lão Lục: "Vất vả gì chứ, mấy năm nay đều là đội trưởng ngươi chăm sóc chúng ta, hơn nữa những việc này chúng ta đều quen tay quen chân."

Ôn Sùng: "Người nhà thế nào?"

Lão lục: "Người nhà rất tốt, ăn no mặc ấm."

Ôn Sùng: "Vậy là tốt rồi, có tin tức gì về kẻ mà anh theo dõi không?"

Lão Lục: "Có, là Lâm Văn Huy. Hôm nay anh ta lại qua đó, bất quá không có tới gần, sợ bị phát hiện. Ngay từ đầu ta không dám kết luận là anh ta, anh ta có chút cố tình, hôm nay ta liên theo dõi, sau lại phát hiện là Lâm Văn Huy, cho nên tôi nghĩ, ngày hôm qua người mà chị dâu nói đến hẳn là anh ta." Ôn Sùng nghĩ nghĩ: "Ngày hôm qua chị dâu ngươi nói, đối phương có thể là mẹ mìn, tôi liền đoán là không phải. Nếu là Lâm Văn Huy mà nói, hẳn là tới xem Ôn Lễ. Kế tiếp tôi sẽ xử lý chuyện này, anh trở về ăn tết đi, chúc mọi người năm mới an khang thuận lợi."

Lão Lục: "Cảm ơn đội trưởng."

Trước khi Ôn Sùng về nhà, liền đi một chuyến đến nhà họ Lâm.

Lần cuối cùng Ôn Sùng đến nhà họ Lâm, chính là cái năm sau khi đã biết sự việc của Ôn Hương, tới nhà họ Lâm tìm Lâm Văn Huy, đánh anh ta một trận. Đến bây giờ, cách nhiều năm như vậy, anh lại tới lần nữa.

Lúc Ôn Sùng đến, người nhà họ Lâm đang chuẩn bị ăn cơm, nhìn thấy Ôn Sùng tới, người nhà họ Lâm vô cùng hoảng sợ. Những ai biết ân oán giữa nhà họ Lâm, nhà họ Dương và nhà họ Ôn đều biết, Ôn Sùng chính là một tên sát thần. Năm đó dùng thủ đoạn như vậy đối phó con trai nhà họ Dương, sau lại sau nhổ tận gốc nhà họ Dương, chỉ nghĩ thôi, người nhà họ Lâm đều cảm thấy run sợ.