Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 338




Triệu Văn Thao chợt nhớ tới điều gì: “Đúng rồi, vợ này, chúng ta được chia tiền từ phim điện ảnh thỏ rồi!”

Phim điện ảnh thỏ mà Triệu Văn Thao nói đến chính là do đoàn kịch huyện năm ngoái diễn ra. Hắn vì tuyên truyền thỏ mà tạm thời cho thêm một tiết mục, tiết mục kia bất ngờ gây sốt. Cũng nhờ có sự đề nghị của hắn mà quay thành phim điện ảnh rồi phát hành. Chẳng qua là khi đó nói bán được bao nhiêu thì sẽ chia bấy nhiêu tiền, đến bây giờ đã gần một năm rồi, vẫn luôn không có tin tức nên Diệp Sở Sở đã quên khuấy chuyện này đi.

“Được chia bao nhiêu thế?” Diệp Sở Sở tò mò hỏi.

“Bốn nghìn không trăm ba mươi bảy đồng sáu hào hai.” Triệu Văn Thao nói: “Sổ tiết kiệm ở trong túi ấy, anh lãnh được tiền là đi gửi ngân hàng rồi.”

Diệp Sở Sở lấy túi ta, tìm sổ tiết kiệm ra nhìn, trên đó viết con số đã gửi hôm nay, đúng là bốn nghìn không trăm ba mươi bảy đồng sáu hào hai, bên trong còn kẹp một cái phiếu xuất nhập do đoàn kịch huyện tạo ra, mặt trên có chữ ký cúa Triệu Văn Thao.

“Anh cũng gửi cả số lẻ cơ à?” Diệp Sở Sở cười nói.

“Tần Minh nói sau một năm nữa, bán được tốt thì vẫn có thể chia tiền. Anh bèn coi là thật rồi, muốn thử xem bộ phim điện ảnh này tổng cộng có thể kiếm được bao nhiêu. Nếu như kiếm được nhiều thì anh lại viết một bộ nữa! Anh đã nghĩ xong rồi, nó sẽ nói về chuyện ăn thỏ thế nào!” Triệu Văn Thao nói.

Diệp Sở Sở cất sổ tiết kiệm đi rồi nói: “Thế này là bán chạy hay là bán không được đấy?”

Cô không hiểu nhiều về thị trường này, đáng tiếc Triệu Văn Thao cũng không hiểu.

“Anh cũng không biết, hỏi đám Tần Minh thì bọn họ cũng không biết. Đoàn trưởng thì nói cũng không tệ lắm, thế thì chắc cũng không tệ đâu.” Triệu Văn Thao nói: “Anh cũng không trông mong được chia tiền, đã kéo dài gần một năm rồi, mỗi lần đến đều nói sắp rồi sắp rồi, anh cứ tưởng là thất bại cơ đấy, không ngờ vẫn được chia.”

“Em cũng quên mất.” Diệp Sở Sở nói rồi chuyển đề tài câu chuyện: “Anh đi đòi nợ trong sổ sách vẫn thuận lợi chứ?”

Bây giờ Triệu Văn Thao đã phát triển được một vài khách hàng cứ mấy tháng hoặc là một năm sẽ kết toán sổ sách một lần chứ không phải tiền trao cháo múc như trước đây nữa. Đây cũng là bởi vì có chút hàng đi bán sỉ, đối phương không có nhiều tài chính như vậy. Triệu Văn Thao nhìn thấy người khác làm như vậy nên cũng làm theo. Giờ chẳng mấy mà đã tới cuối năm rồi, ngày hôm nay cầm sổ tiết kiệm đi đòi nợ để đến lúc đó đòi được thì gửi trực tiếp luôn.

“Tạm được thôi.” Triệu Văn Thao nói: “Đa số đều đưa cho, số ít thì nói chờ thêm dăm ba hôm nữa mới đưa được, bọn họ đang chờ mấy ngày này để kiếm tiền đấy.”

Diệp Sở Sở nói: “Liệu có khi nào không đưa không?”

Triệu Văn Thao nói: “Không sao đâu, cũng có phải là hạng người nào anh cũng cung cấp hàng hóa như thế đâu, có chữ tín thì được chứ không có chữ tín thì bỏ đi.”

“Lúc vay tiền thì là con cháu, đợi lúc trả tiền lại là ông nội.” Diệp Sở Sở nói: “Rất nhiều người đều là như thế này.”

Triệu Văn Thao kinh ngạc nói: “Vợ ơi, sao em biết thế?”

Diệp Sở Sở liếc xéo hắn một cái: “Anh nghĩ rằng em ở nhà không biết gì à?”

Triệu Văn Thao nhìn vào đống thư và báo chí chất trên rương, vội nói: “Vợ đúng là càng ngày càng có học vấn!”

Điểm này Triệu Văn Thao thật đúng là sai rồi, Diệp Sở Sở biết việc này không phải là do xem được từ trong sách hay báo chí. Suy cho cùng thì lúc này vẫn không có nhiều kẻ quỵt tiền như vậy nên cũng sẽ không đăng lên báo giấy mà là do cô thấy nhiều lần ở niên đại đó của mình.

Hai người nói chuyện với nhau. Diệp Sở Sở lo liệu đồ ăn, là mì rau, nộm cải trắng và sợi củ cải.

Năm nay Diệp Sở Sở không muối cải trắng, Chu Mẫn nói cứ mãi ăn đồ muối thì không tốt. Cô nghĩ mùa đông thừa mứa su hào bắp cải, đến lúc đó muốn ăn dưa muối thì trực tiếp muối xổi là được, cũng không cần phải muối lâu dài, hơn nữa còn muối cải dưa mà, đến lúc đó thái một ít ra ăn là được.

Tiểu Bạch Dương nhìn thấy bàn ăn thì lập tức đưa tay muốn ăn. Diệp Sở Sở bưng canh trứng gà của cậu lên, Triệu Văn Thao dùng cái muôi chấm từng chút rồi đút cho ăn.

“Hai ngày nữa anh đi xem gạo.” Triệu Văn Thao nói: “Bên Bàn Cẩm mới đưa gạo ra thị trường đấy.”

“Anh đi một mình à?” Diệp Sở Sở không quá yên tâm.

“Không, bọn anh đi mấy người đấy.” Triệu Văn Thao nói: “Đến lúc đó sẽ tìm mấy người ở trong thôn đi cùng nhau. Ra ngoài xem xét các mặt của xã hội, về sau đi như thế nào thì phải xem chính bọn họ rồi. Anh cũng có một người bạn, trên đường thì chăm sóc lẫn nhau.”

Lúc này Diệp Sở Sở mới an tâm, cô chưa từng gặp bất cứ người buôn bán nào mà chồng mình quen biết ở bên ngoài nên không biết họ là hạng người gì. Ra ngoài xa xôi như vậy, bên cạnh không có ai rõ gốc tích thì không được, mang theo người trong thôn sẽ tốt hơn nhiều.

“Khi nào thì anh đi, đã nói với cha mẹ chưa?” Diệp Sở Sở hỏi.

“Vân chưa nữa, anh sắp xếp rồi, chỉ trong mấy ngày nay thôi.” Triệu Văn Thao nói.

“Các anh đi thế nào, ngồi xe lửa à?” Diệp Sở Sở hỏi cặn kẽ.

Triệu Văn Thao nói: “Không phải, bọn anh đã thương lượng xong rồi, bao hai chiếc Đại Giải Phóng, kéo gạo kê lên đó rồi qua bên kia bán, đến lúc đó lại kéo gạo trở về, như vậy thì không cần chạy xe trống nữa.”

Chạy mua bán hầu như đều như vậy, không bao giờ chạy không, hễ đi là phải lôi kéo thứ gì đó, trở về lại lôi kéo thứ gì, thậm chí cũng không nhất định phải tới chỗ tiêu thụ mà ở trên đường chỉ cần ra giá thích hợp thì cũng bán, có đôi khi thậm chí được lợi là đi liền. Đây cũng là phương thức buôn bán phố biến lúc này của thương nhân, cái này cũng là vì an toàn.

Diệp Sở Sở từng thấy Đại Giải Phóng, xe lớn như vậy có thể xếp hơn mấy ngàn cân gì đó.

“Phải giao dịch tiền mặt đúng không?” Đường xa như vậy không thể nào có người cho bạn nợ hàng rồi đến lúc lại đi đòi tiền được.

“Đúng vậy, giao dịch tiền mặt. Nếu như có lời thì dùng gạo kê đổi lấy gạo cũng được.” Triệu Văn Thao đã tìm hiểu về giá thị trường của gạo và gạo kê tà lâu rồi, mấy cân đổi mấy cân mới có lợi nhuận đã tính rất rõ ràng.

“Vậy anh định cầm bao nhiêu tiền?” Diệp Sở Sở nói: “Hơn mấy ngàn cân lương thực cũng không phải là số lượng nhỏ, anh mang theo người thì liệu có an toàn không?”

“Không mang theo tiền mặt mà mang sổ tiết kiệm, đến ngân hàng bên kia rồi lấy.” Triệu Văn Thao nói: “Chỉ là trước đó sẽ phải tốn ít phí làm thủ tục.”

“Tốn một chút thì tốn thôi, an toàn là quan trọng nhất.” Diệp Sở Sở không biết bên ngoài như thế nào nhưng nghe người trong thôn nói không được thái bình cho lắm.

Hai người vừa nói chuyện thì cũng sắp ăn cơm xong, lúc này không ngờ bí thư lại tới.

“Ôi, đang ăn cơm đấy à?” Bí thư chắp tay sau lưng nhìn chén đĩa bát đũa trên bàn.

Triệu Văn Thao cười nói: “Bí thư tới đấy ạ, mau lên giường lò đi ạ. Bác đã ăn chưa? Nếu chưa thì ăn một ít nhé?”

Tiểu Bạch Dương ăn khiến miệng đầy canh trứng gà, hướng về phía bí thư cười rất kích động.

Đứa bé này chỉ cần có người đến là không ngừng cười.

Bí thư thích thú xoa xoa đầu Tiểu Bạch Dương: “Đứa bé này nuôi thật mát tay! Tôi ăn rồi, hai cô cậu cứ ăn đi.”

“Chúng cháu cũng ăn xong rồi.” Diệp Sở Sở dọn dẹp cái bàn rồi rót bình trà xong thì ôm Tiểu Bạch Dương đi rửa mặt.

Triệu Văn Thao hễ cho con ăn là lại khiến mặt đứa bé thành mặt mèo.

Triệu Văn Thao rót chén trà cho bí thư rồi nói: “Bí thư, đã trễ thế này bác tìm đến cháu có việc gì thế ạ? Có việc gì thì bác cứ bảo người ta nói một tiếng để cháu qua là được rồi. Bây giờ trời lạnh, sao có thể để bác chạy xa như vậy được?”

Không biết có phải do Triệu Văn Thao chạy đi buôn bán hay không mà bất kể là khi nào, nói chuyện gì thì trước tiên cũng đều nịnh nọt.

Bí thư biết rõ là nịnh bợ nhưng trong lòng cũng rất thoải mái: “Tôi có phải ông cụ bảy mươi tám mươi đâu mà con đường ngắn như thế còn không đi được? Bây giờ trời lạnh? Lúc này mới đến tháng mấy? Còn chưa vào đông đâu!”

“Bí thư, mời bác uống trà.” Triệu Văn Thao cung kính đưa trà tới trước mặt bí thư.

Bí thư nhấp một hớp rồi nói: “Ừm, trà này của cậu ngon đấy.”