“Bán gì mà bán, tôi không thiếu số tiền kia.” Anh tư Triệu nói: “Tôi chỉ có ba đứa con gái, nuôi lớn rồi thì tìm một nhà chồng tốt, không cần gom tiền lấy vợ xây nhà.”
“Thế không có con trai thì không được đâu, già rồi mà không có con trai thì ai nuôi anh lúc già chứ!” Vương lão tam nói.
“Nuôi lúc già gì chứ? Già rồi thì có thể sống được mấy năm? Không cần đứa nào phải nuôi lúc về già hết!” Anh tư Triệu nói: “Ngũ Nha nhà tôi được sinh ra thì tôi đã hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi, gì mà con trai với con gái chứ, đều giống nhau cả thôi!”
“Anh bằng lòng nhưng vợ của anh có thể bằng lòng được không?” Triệu lão tam đã nghe nói chị tư Triệu còn muốn tiếp tục sinh, chưa sinh ra con trai thì vẫn sinh tiếp, cho đến khi nào sinh ra mới thôi.
Anh tư Triệu nói: “Cô ta không bằng lòng thì tự đi mà sinh!”
Vương lão tam cười ha ha: “Lời nói này của anh, chưa từng thấy ai như anh cả, cô ấy đi đâu mà sinh chứ?”
Anh tư Triệu cũng cười khà khà.
Ở nông thôn đàn ông mà ở cùng nhau thì nói chuyện cứ như vậy, không kiêng không dè.
Anh hai Triệu và chị hai Triệu lại bắt đầu làm đạu phụ cho anh ba Triệu, bây giờ anh ba Triệu mở phường đậu phụ thì trong lòng chị hai Triệu rất ganh ghét.
“Chú ba cũng đã mở phường đậu phụ rồi, lúc này mới được hai năm thôi mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy ư?” Chị hai Triệu nói.
“Mượn đấy.” Anh hai Triệu nói: “Sang năm là phải trả tiền xây phường đậu phụ, đất xây nhà thì phải trả hết trong vòng hai năm, những thứ khác thì cũng không còn chỗ nào cần tiêu tiền nữa.”
Chị hai Triệu vẫn chưa nguôi ngoai: “Cho dù đi mượn thì cũng là sự nghiệp đấy.”
“Không phải cô cũng có sự nghiệp đấy à?” Anh hai Triệu nói.
“Người ta đã tự gây dựng sự nghiệp cho mình, còn chúng ta thì là làm việc cho người ta, giống nhau à?” Chị hai Triệu bất mãn nói.
Cuộc sống của chú út Triệu Văn Thao khấm khá lên rồi, bây giờ cuộc sống của chú ba cũng phất lên. Còn chị ta thì sao? Đến bây giờ cũng chỉ là ăn cơm no, có để lại ít lương thực, còn cái khác thì không có gì sất cả.
“Thế cô muốn có sự nghiệp gì?” Anh hai Triệu nghe ra ý ở ngoài lời của vợ.
“Một người phụ nữ như tôi có thể làm gì chứ? Muốn nói làm gì thì cũng phải xem đàn ông trong nhà.” Chị hai Triệu liếc nhìn anh hai Triệu.
Anh hai Triệu lắc đầu: “Được rồi, cô đừng có nhìn tôi, tôi không có bản lĩnh kia!”
Chị hai Triệu hơi tức giận nhưng kèm theo đó là sự bất đắc dĩ sâu sắc, chồng mình thật thà chất phác, không thể làm gì được!
Lúc này Diệp Sở Sở dọn dẹp một ít rau khô và quả khô được phơi. Tuy là mùa đông Triệu Văn Thao buôn bán rau xanh, trong nhà cũng không thiếu rau xanh nhưng Diệp Sở Sở vẫn sẽ phơi nắng một ít rau khô, luôn luôn thay đổi món ăn, không nói đến việc thay đổi khẩu vị mà còn có thể tiết kiệm một chút.
Điều này đại khái giống với lời nói của Chu Mẫn, càng có tiền thì càng tiếc tiêu xài. Với số tiền mà Diệp Sở Sở kiếm được mà mùa đông vẫn ăn rau khô cho được, nhưng chị ta thì không làm như vậy.
“Tiểu Bạch Dương, con làm gì vậy?” Diệp Sở Sở đã quen với việc lúc làm việc sẽ nói chuyện với con trai.
“Mẹ!”
Tiểu Bạch Dương đột nhiên phát ra một âm thanh.
Cơ thể Diệp Sở Sở chấn động, lập tức bỏ công việc trong tay ra, xoay người lại nhìn con trai rồi ngạc nhiên nói: “Tiểu Bạch Dương, con biết nói chuyện rồi à? Con biết gọi mẹ rồi!”
Tiểu Bạch Dương vỗ tay cười.
Diệp Sở Sở ngồi xổm người xuống, ngắm nhìn khuôn mặt của con trai rồi thử nói: “Tiểu Bạch Dương gọi một tiếng nữa đi, mẹ mẹ, mẹ -- mẹ!” Sau đó mong đợi trông con trai.
“Mẹ!” Tiểu Bạch Dương cất tiếng gọi một cách rõ ràng.
Diệp Sở Sở cảm động đến mức nước mắt đều đã sắp rớt xuống rồi, đi tới ôm lấy con trai và hôn một cái: “Tiểu Bạch Dương biết gọi mẹ rồi, đúng là tốt quá, tốt quá rồi! Nào, con trai, lại gọi một tiếng mẹ nữa đi!”
“Mẹ!” Tiểu Bạch Dương kêu lên.
Lúc này khỉ nhỏ đã nhảy tới, hí hoáy trên xe đẩy trẻ con, Tiểu Bạch Dương trông thấy khỉ nhỏ thì gọi một tiếng rõ ràng vang vọng: “Tài!”
Không cần phải nói Diệp Sở Sở lại phấn khởi không thôi: “Tiểu Bạch Dương cũng biết gọi Tài Tài rồi, thực sự là quá giỏi!”
Mặc dù chỉ phát âm được một chữ độc nhất nhưng chuyện này cũng đủ khiến người mẹ như cô vui vẻ mừng rỡ rồi.
Tiểu Bạch Dương thấy mẹ phấn khởi như thế thì cười không ngừng.
“Nào, gọi cha đi, cha, cha!” Diệp Sở Sở dạy cậu.
Tiểu Bạch Dương há mồm lại nói: “Mẹ!”
“Con mẹ thật giỏi, nào, lại gọi một tiếng nữa đi?” Diệp Sở Sở nghe đến mức nghiện rồi.
Diệp Sở Sở dạy Tiểu Bạch Dương gọi mẹ gọi cha hết lần này đến lần khác. Ban đầu Tiểu Bạch Dương vẫn rất phối hợp, sau đó thì không nhịn được, không lên tiếng nữa. Diệp Sở Sở không còn cách nào khác đành phải dẫn dắt cậu nói tên của người khác, đáng tiếc Tiểu Bạch Dương không nói gì nữa, ngay cả mẹ cũng không gọi nữa.
Buổi tối Triệu Văn Thao trở về, Diệp Sở Sở hưng phấn kể lại chuyện con trai đã biết gọi mẹ, sau đó nói với Tiểu Bạch Dương: “Tiểu Bạch Dương, gọi mẹ đi! Mẹ -- mẹ!”
Kết quả Tiểu Bạch Dương nhìn về phía khỉ nhỏ cất tiếng hô: “Tài!”
Diệp Sở Sở tức sầm mặt lại, đứa bé này sao lại không làm theo kịch bản thế chứ!
Triệu Văn Thao đang mong đợi lại bị chọc cho cười phá lên ha hả, ôm lấy con trai rồi nâng lên thật cao: “Con trai giỏi quá, biết nói chuyện rồi!”
Tiểu Bạch Dương thích nhất là được nâng lên cao nên cười rất vui vẻ.
“Nào, gọi một tiếng cha đi!”
Triệu Văn Thao nói xong cũng không ôm theo chờ mong gì cả, nào ngờ Tiểu Bạch Dương thật sự nể mặt, bật ra một chữ.
“Cha!”
Triệu Văn Thao kinh ngạc đến mức ngây người ra: “Vợ ơi, con biết gọi cha rồi!”
Diệp Sở Sở cũng kích động gật đầu: “Đúng vậy, em nghe thấy rồi! Tiểu Bạch Dương, gọi một tiếng nữa đi con!”
Tiểu Bạch Dương nhìn cha mẹ cảm thấy ánh mắt thật đáng sợ, đầu lắc một cái, kháng nghị bi ba bi bô. Cậu muốn được nâng lên thật cao, cậu không muốn gọi nữa, hai người lớn này quá đáng ghét!
“Được rồi, con trai không gọi nữa, không gọi nữa, chúng ta chơi nhé!” Triệu Văn Thao không hề quấn quýt lấy bắt con trai gọi cha mà tiếp tục nâng lên thật cao.
Lúc này Tiểu Bạch Dương rất hài lòng, vui vẻ cười, trông thấy con khỉ nhỏ nhảy trên nhảy dưới ở đó thì bèn gọi: “Tài! Tài! Tài!”
Cậu không gọi liền một mạch mà gọi cách ra, giữa mỗi một chữ thì dừng một chút. Triệu Văn Thao thử sửa lại cho đúng nhưng vẫn không được.
Diệp Sở Sở nói: “Tiểu Bạch Dương vẫn chưa tới sinh nhật một tuổi, có thể nói chuyện đã là rất sớm rồi. Em từng hỏi mẹ, thông thường trẻ con đều phải đến sau sinh nhật đầu tiên mới bắt đầu nói được.”
“Đợi đến lúc sinh nhật của con thì phải chúc mừng tử tế một lần. Hay là giết con lợn nhé?” Triệu Văn Thao kích động quá mức.
Diệp Sở Sở thì bình tĩnh hơn: “Trẻ con nói chuyện không phải là rất bình thường sao? Giết lợn thì làm náo loạn quá, thôi cứ để đến tết rồi hẵng giết.”
“Thế đón sinh nhật đầu tiên của con trai chúng ta thế nào đây?” Triệu Văn Thao khá tiếc nuối.
“Một đứa bé thì đón sinh nhật gì chứ, đến lúc đó em nấu cho nó ít mì là được rồi.” Diệp Sở Sở từ chối.
“Vợ à, thế này thì bủn xỉn quá rồi, trong thành phố sinh nhật con cái nhà người ta đều có bánh sinh nhật đấy!” Triệu Văn Thao nói: “Con trai anh đón sinh nhật cũng phải có.”
“Mẹ nói rồi, đừng làm những thứ vô dụng kia, cuộc sống ổn định mới tốt!” Diệp Sở Sở nói.
Trước kia cô cũng nghĩ tới việc tổ chức một buổi sinh nhật ra trò cho con trai, nhưng mẹ Diệp nói ở trong điện thoại rằng trẻ con đón sinh nhật thì phải có lợi ích thực tế một chút mới tốt, bọn họ đã rất phát triển rồi, không cần phải huênh hoang nữa, như vậy thì không tốt.
Diệp Sở Sở cũng giật mình tỉnh lại, đúng vậy, con người phải khiêm tốn mới tốt.
“Đến lúc đó đón cha mẹ anh qua đây, em cũng đưa cha em đến, người trong nhà chúng ta xào vài món ăn, ăn chút mì là được, chứ đừng có mà gióng trống khua chiêng.” Diệp Sở Sở nói.
Triệu Văn Thao gật đầu: “Được rồi, nghe lời vợ hết. Con trai ơi, không phải cha không cho con đón sinh nhật, là mẹ không cho con đón đấy.”
Diệp Sở Sở tức giận nói: “Đi chết đi, đừng nói xấu em trước mặt con trai!”