Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 274




Anh tư Triệu bĩu môi: “Lúc không ra đồng cũng không thấy cô làm gì ngon cả, bữa nào cũng đều là đối phó.”

Chị tư Triệu nổi giận: “Trong nhà anh có gì chứ? Anh em đi, nghèo rớt mùng tơi, tôi lấy gì làm cho anh đây? Có bản lãnh thì anh cũng mua thịt mua rau mua gạo mua bột mì đi để tôi làm cho anh, mỗi ngày tôi sẽ làm cho cơm cho anh!”

Anh tư Triệu biết có cãi nhau cũng không nên trò trống gì nên xoay người đi mất.

Lúc này cha Triệu mẹ Triệu đã chuyển đến bên trại thỏ, chỉ còn lại nhà bọn họ thôi. Nhớ lại ngày xưa lúc một đại gia đình đều ở chỗ này rộn ràng nhộn nhịp thì lại thấy không quen.

Anh tư Triệu nhìn vườn tược. Thời gian này của năm ngoài cha mẹ đã trồng vườn xong rồi, hiện tại anh ta bận rộn chân tay không ngừng. Nếu vẫn còn không trồng thì năm nay sẽ không có rau mà ăn. Nghĩ vậy anh ta thở dài một hơi, lại lóe ra cảm khái mỗi ngày bận rộn như vậy là sống vì cái gì.

Xuân về hoa nở, mùa tốt như vậy, sau khi Diệp Sở Sở thiết kế xong cũng chăm nom sân vườn.

Trước tiên cắt sửa cỏ dại rồi rắc giống rau lên chỗ đất trồng rau, xung quanh trồng chút hoa, nghe thì thấy công việc không nhiều cho lắm nhưng lục tục cũng làm mất hơn một tháng.

Đầu tiên là trồng hành lá, sau đó là cải trắng, xà lách, hẹ, cà tím cây ớt cà chua, những cây giống này đã được chuyển đến còn đậu đũa thì phải trễ hơn một chút.

Năm nay cây táo còn chưa nở hoa nhưng đã mọc lá rồi, từ nhạt đến đậm hầu như chỉ trong nháy mắt. Lúc này Diệp Sở Sở rất thích cắt mấy cành dương liễu, vặn thành cái còi, thổi cho Tiểu Bạch Dương và khỉ nhỏ nghe.

Tiểu Bạch Dương nghe thế thì vui sướng khua chân múa tay, đưa tay cầm lấy. Diệp Sở Sở đưa cho cậu một cái, cậu cho luôn vào trong miệng, kết quả nếm được cay đắng thì nhăn đôi chân mày nhỏ lại. Diệp Sở Sở nở nụ cười, lại cho khỉ nhỏ một cái. Khỉ nhỏ cầm cái còi phấn khởi hí hoáy, cũng học theo Diệp Sở Sở thổi nhưng nó nào biết thổi cơ chứ, sốt ruột đến mức kêu lên chít chít.

Diệp Sở Sở vội vươn tay an ủi nó, lấy cái còi của bản thân thổi lên, khỉ nhỏ ngay lập tức yên tĩnh lại, Diệp Sở Sở cảm thấy con khỉ nhỏ rất thích còi.

Theo thời gian thời tiết cũng ấm dần lên, hành lá xanh sum suê mọc cao hơn, cải thìa cũng lộ ra chiếc lá nhỏ, hoa chung quanh cũng đâm nụ hoa ra, không bao lâu khu nhà nhỏ này đã là một mảnh muôn hồng nghìn tía.

Lúc mặt trời đẹp không có gió, Diệp Sở Sở bèn lấy một cái xích đu đặt trên bệ xi măng ở cửa nhà, ôm Tiểu Bạch Dương, chỉ vào những loại hoa cỏ hành lá cải trắng này và nói cho cậu biết đó là cái gì. Tiểu Bạch Dương cũng đưa đầu ngón tay nhỏ ra bi ba bi bô. Diệp Sở Sở sẽ khen mấy câu, con khỉ nhỏ ở bên cạnh trên băng ghế nghe xong thì kêu chít chít. Diệp Sở Sở cũng sẽ khích lệ nó vài câu, có đôi khi cô cảm thấy dường như mình đang trông hai đứa bé.

Ngày hôm đó sau giờ ngọ, Diệp Sở Sở và con trai ngủ trưa xong, tỉnh dậy rửa mặt một lúc rồi ngồi trên ghế xích đu dạy con như bình thường, khỉ nhỏ cũng theo lẽ thường mà lại gần.

“Tiểu Bạch Dương, con xem, đó là hoa đấy, còn kia là cỏ, chỗ nọ là rau cải thìa.”

Diệp Sở Sở đang nói như vậy thì Tiểu Bạch Dương bỗng nhiên văng ra một chữ từ trong những tiếng bi ba bi bô: “Rau!”

Diệp Sở Sở ngây người ra. Con trai biết nói rồi!

“Tiểu Bạch Dương giỏi quá! Đúng rồi, đó là rau!” Diệp Sở Sở cố ý nhấn mạnh chữ rau.

Tiểu Bạch Dương cười rộ lên, cũng lặp lại: “Rau!”

Diệp Sở Sở vô cùng vui vẻ, đến cuối tháng con trai mới được năm tháng, cô nghe nói hình như trẻ con phải hơn một tuổi mới có thể nói được, gọi ba mẹ cũng phải bảy, tám tháng sau, lúc này con trai mới năm tháng đã có thể nói chữ rau, thật lợi hại!

Đương nhiên, cũng có thể là Tiểu Bạch Dương chỉ phát ra một tiếng xấp xỉ với chữ “rau” thôi nhưng Diệp Sở Sở vẫn muốn tin tưởng con thật sự đã phát âm được rồi, đây chính là tâm trạng mong con thành rồng của các bà mẹ đấy.

“Bảo bối của mẹ giỏi quá!” Diệp Sở Sở nâng con trai lên thật cao.

Tiểu Bạch Dương cười rất thích thú.

Đứa bé này rất thích cười, không đùa cũng cười, trêu chọc một chút thì càng cười to.

“Ôi, hai mẹ con em tự tại thế!” Hạ Tùng Chi từ sân đi vào cửa rồi cười nói.

Diệp Sở Sở cười bảo: “Sao chị lại tới thế, trong nhà không bận gì sao?”

“Sao lại không bận cho được, bây giờ chính là lúc nhổ cỏ đấy. Chị mới từ ruộng trở về cho con bú xong đây, đưa con cho mẹ chồng là chị chạy ra, lát nữa sẽ trở về làm cơm.” Hạ Tùng Chi lấy một cái ghế ra ngồi xuống trước mặt Diệp Sở Sở.

“Không phải là bà mẹ chồng này của chị cũng được sao, chị ra ngoài mà cũng không nói gì chị.” Diệp Sở Sở nói.

“Dù sao thì chỉ có đi như vậy thôi mà. Ôi, cuộc sống này thật không thể suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ nhiều quá thì không vượt qua nổi!” Hạ Tùng Chi nhìn xung quanh, hâm mộ nói: “Sở Sở, em dọn dẹp sân này tốt quá, đều là một mình em dọn dẹp à?”

Diệp Sở Sở cười nói: “Con em bớt phiền, không hề làm lỡ công việc của em. Còn có Tài Tài cũng giúp đỡ em nhiều nữa.”

Khỏi phải nói lúc này khỉ nhỏ đã lại tránh ở trong phòng rồi.

Hạ Tùng Chi nói với vẻ không hài lòng: “Em nói xem sao con khỉ này của nhà em cứ như thể một cô khuê nữ vậy, gặp người là tránh đi, chị đã tới nhiều lần mà vẫn xa lạ như thế!”

“Nó sợ gặp người mà. Chị so đo cùng một con khỉ làm gì.” Diệp Sở Sở buồn cười nói.

Hạ Tùng Chi cũng cười: “Chị chỉ nói như vậy thôi. Chị càng nhìn càng thích căn nhà nhỏ này của em.”

“Chờ chị xây nhà rồi thì chị cũng có thể bố trí như thế.” Diệp Sở Sở nói.

Hạ Tùng Chi gật đầu: “Chị đã nghĩ xong hết rồi, cũng giống như em, cửa nhà thì làm bậc xi-măng, phía trên đó để hong đồ đạc thì thật tốt, sạch sẽ lại thuận tiện.”

“Khi nào thì chị xây nhà đấy?” Diệp Sở Sở nhớ Triệu Văn Chí từng nói muốn mua đất xây nhà nhưng sau đó lại không có động tĩnh gì nữa.

“Sau thu năm nay.” Hạ Tùng Chi nói: “Đã mua được đất xây nhà rồi, đáng tiếc bọn chị ra tay hơi trễ, nếu không thì có thể làm hàng xóm của em rồi.”

Lúc này đã có mấy nhà xây nhà ở gò đông, chỉ là vì trước đây Triệu Văn Thao mua đất khá lớn, còn làm cái sân phơi ngũ cốc ở phía tây nên những người khác cũng học theo, cũng mua mảnh đất lớn, cũng xây cái sân phơi ngũ cốc ở phía tây nhà. Thành thử khoảng cách giữa mọi nhà đều rất xa. Kế bên cái sân phơi ngũ cốc Triệu Văn Thao xây là căn nhà mà Thôi Đại xây vào mùa xuân năm nay, bây giờ đã làm ra cái khung nhà rồi. Sát nhà Thôi Đại chính là một người họ Mạnh trong thôn, sau đó là Hạ Tùng Chi, tiếp theo là cậu hai Khúc, Mạnh Đại ở trước mặt nhà cậu hai Khúc, cách vườn trái cây gần, vị trí của cậu hai Khúc giáp với thôn.

Chỉ là đất của vỏn vẹn mấy nhà mà chiếm diện tích sắp bằng cả nửa thôn. Người trong thôn rất hâm mộ, giờ mua đất xây nhà thì phải lớn, bằng không sẽ không có chỗ để đồ, dù sao thì ở nông thôn nhiều đồ đạc lắm, củi khô rơm rạ nhóm lửa thôi đã cần một chỗ rất lớn rồi.

“Không sao, chúng ta như vậy chỉ ở cùng một con đường, tới thăm hỏi thuận tiện hơn trong thôn rồi.” Diệp Sở Sở nói.

Đang nói thì cửa viện truyền đến tiếng của vợ Vương Lão Tam: “Ôi chao, Hạ Tùng Chi, cô ở đây nhàn rồi ghê nhỉ!”

Mặc dù Diệp Sở Sở không muốn thấy đối phương nhưng gặp rồi thì cũng phải chào hỏi: “Chị Vương vừa ra đồng về đấy à? Mau vào đây ngồi đi!” Nói rồi lấy băng ghế mà khỉ nhỏ hay ngồi xổm trên đó tới.

Hạ Tùng Chi cũng chào hỏi: “Đúng vậy, tôi ở đây nhàn rỗi một hồi xong trở về làm cơm.”

Vợ Vương Lão Tam vào viện, nhìn hai bên một chút rồi tấm tắc khen ngợi: “Khu nhà nhỏ này dọn dẹp thật là tốt. Sở Sở à, giờ em trông con nhỏ mà còn có thể làm nhiều công việc như vậy cơ đấy!”