Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 273




Cái đã từng này đương nhiên là chỉ kiếp trước nhưng Diệp Minh Bắc không biết, cứ tưởng là lúc Chu Mẫn còn trẻ nên ôm lấy chị ta: “Mẫn Mẫn, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, lúc còn trẻ con người luôn rất kích động mà.”

Chu Mẫn cọ vào mặt của anh ta nói: “Minh Bắc, em nói những thứ này không phải là nói em hối hận điều gì mà là muốn nói cho anh biết có đôi khi, thứ chúng ta thích không phải là điều chúng ta thực sự thích mà là thương nhân bảo anh biết phải thích. Chỉ cần nắm được thứ này thì chẳng khác nào lấy được mật mã kho báu, như vậy thì kiếm tiền thực sự là quá dễ dàng!”

Diệp Minh Bắc đau lòng ôm chặt lấy Chu Mẫn: “Mẫn Mẫn, chúng ta không cần kiếm nhiều tiền như vậy, anh không muốn em quá mệt mỏi.”

Chu Mẫn cười nói: “Kiếm tiền như vậy không hề mệt chút nào cả, anh yên tâm đi, em tự biết tính toán.”

Chu Mẫn đưa bản thảo vẽ quần áo của Diệp Sở Sở lên tạp chí trước một bước nhưng không dấy lên được bao nhiêu bọt nước. Có điều sau khi làm xong quần áo, người mẫu thật mặc vào rồi biểu diễn lần nữa thì bấy giờ đã hấp dẫn quần chúng, thực sự là quá đẹp!

Bộ quần áo và trang sức mùa xuân mà Diệp Sở Sở thiết kế này tương tự hán phục. Có điều nó đã đơn giản hóa hơn rất nhiều so với hán phục, giữ lại được nét cổ điển tao nhã của hán phục, lại có chất liệu có chất lượng tốt và người mẫu với khí chất tương xứng biểu diễn nên khiến người ta hai mắt tỏa sáng, muốn ngừng mà không được.

Chu Mẫn lần nữa dùng thủ đoạn kinh doanh, bạn không mua bộ quần áo này thì đó sẽ là tổn thất của bạn, bạn không mua quần áo như thế thì đó sẽ là nỗi tiếc nuối của cả đời bạn, còn cả cái gì mà bản giới hạn, đặt làm riêng cho cá nhân, bộ sưu tập xuân hạ thu đông, đủ loại mánh lới khiến bộ quần áo và trang sức mùa xuân này vừa được đưa ra thị trường đã tiêu thụ hết. Không chỉ như thế mà bộ sưu tập còn dư lại của ba mùa kia cũng có đơn đặt hàng nhao nhao mà đến như tuyết rơi.

Chu Mẫn cũng không dừng lại ở đó, kịp thời kết nối điện thoại với Diệp Sở Sở, nhanh chóng đẩy ra trang sức đi kèm cho bộ sưu tập quần áo này, còn có cả túi.

Tất cả những thứ đó đều là do Diệp Sở Sở thiết kế. Diệp Sở Sở không thể quen thuộc hơn được với trang sức nữa, đi theo thế tử gia nên cũng từng thấy qua qua không ít đồ trang sức, duy chỉ có túi là thời đại đó của cô không có. Nhưng việc này cũng không làm khó được cô, xem qua nhiều túi xách trong tạp chí như vậy đã tạo ra linh cảm, thiết kế ra túi xách phù hợp với quần áo có khí chất cổ điển.

Đồ trang sức còn dễ nói nhưng cái túi xách này mới vừa đưa hình ảnh ra, đơn đặt hàng đã xếp hàng đến cuối năm.

Chu Mẫn cảm thán nói với Diệp Minh Bắc: “Sở Sở đúng là nhà thiết kế trời sinh!”

Diệp Minh Bắc cũng không ngờ em gái lại lợi hại như vậy, thiết kế gì cũng có thể bán đắt hàng, tuy là anh ta cũng không biết vì sao.

Chu Mẫn cười nói: “Phong cách! Những thứ mà Sở Sở thiết kế ra đều có phong cách cá nhân mãnh liệt, người khác muốn bắt chước cũng không bắt chước được loại phong cách này. Anh xem quần áo, túi xách, đồ trang sức em ấy thiết kế đi, đều là một phong cách thống nhất, trang nhã cao quý. Những kẻ theo đuổi thân phận phẩm vị này sao có thể không thích cho được?”

Đương nhiên là không ai bắt chước được phong cách của Diệp Sở Sở rồi. Cô sinh ra ở một thời đại khác, tất cả mọi thứ đều mang theo bóng dáng của niên đại đó. Mà cô đi theo thế tử ở niên đại đó, ra vào nhà giàu sang, từng thấy quá nhiều thứ tốt, tùy tiện lấy ra mấy thứ cũng có thể trở thành là đồ thịnh hành.

Chu Mẫn không biết những thứ này nên tất nhiên cảm thấy Diệp Sở Sở lợi hại.

Bận rộn cả một mùa xuân, cuối cùng cũng trồng trọt xong. Giống mà Triệu Văn Thao trồng vẫn là hoa màu hoa hướng dương, ngô, đậu tương cho bớt việc. Có điều năm nay còn có thêm bốn mẫu ruộng nước trồng lúa mì.

Bây giờ Triệu Văn Thao làm việc gì đều thành kim chỉ nam cho cả thôn. Triệu Văn Thao trồng lúa mì thì một số người cũng trồng theo, ví dụ như Thôi Đại, Mạnh Đại, cậu hai Khúc các loại, còn có cả ba ông anh trai của Triệu Văn Thao.

Anh ba Triệu thì không cần phải nói rồi, cứ nhìn chằm chằm Triệu Văn Thao, lúc nào cũng muốn đuổi kịp và vượt qua. Triệu Văn Thao trồng lúa mì vậy thì anh ta quyết không thể tụt lại.

Nhà anh hai Triệu thì là do chị hai Triệu yêu cầu trồng, ý nghĩ của anh ta rất đơn giản, Triệu Văn Thao dám trồng thứ gì thì không thành vấn đề.

Anh tư Triệu thì không cần phải nói, là do ý của chị tư Triệu. Chị tư Triệu nhìn hai ông anh và cậu em chồng đều trồng lúa mỳ rồi, điều này cũng không có thể kéo bọn họ lại phía sau được cho nên kiên trì trồng.

Việc này khiến một vài ông già bà cả trong thôn giễu cợt: “Còn trồng lúa mì cơ đấy, thứ này có thể sống được sao?”

“Đúng vậy, chúng ta trồng trọt cả đời rồi nhưng chưa từng thấy nơi này của chúng ta có thể trồng được lúa mì.”

“Người trẻ tuổi này không hiểu chuyện mà.”

“Đám thanh niên thì hiểu cái đếch gì, chỉ muốn ăn bột mì, anh muốn ăn bột mì thì có thể ăn được hay sao?”

Các ông bà già chỉ trỏ, bình luận đạo lý rõ ràng đối với việc người ta trồng lúa mỳ. Cha Thôi nghe xong thì hơi sốt ruột. Ông là người có trách nhiệm, Triệu Văn Thao giao đất cho ông, ông phải chăm nom cho tốt nên lập tức tới báo cáo với Triệu Văn Thao.

“Không sao, chú cứ để bọn họ nói đi.” Triệu Văn Thao nói một cách thờ ơ: “Chú cứ làm dựa theo những gì cháu dạy là được.”

Bấy giờ cha Thôi mới yên tâm.

Mặc kệ người trong thôn người nói thế nào, lúa mì non vẫn mọc ra đúng hạn, xanh tốt phủ kín ruộng. Triệu Văn Thao dẫn dắt các nhà trồng lúa mì tưới nước cho lúa mì, còn bón thêm phân. Lần này hắn không dùng phân hóa học mà dùng phân thỏ và nước cùng tưới, mấy ngày kế tiếp, mắt thấy lúa mì non đã mọc lên cao.

Chị hai Triệu nhìn thấy lúa mì ở trong ruộng thì rất phấn khởi, trở về gặp gỡ Lý Phân thì nói đến lúa mì.

“Nó sinh trưởng không tệ đâu, tước nước thì càng tốt hơn nữa. Chúng ta dùng phân lợn phân thỏ gì đó, hy vọng có một mùa bội thu.” Chị hai Triệu nói.

Lý Phân nói: “Có một mùa bội thu là có thể ăn bột mì rồi. Chỉ là lần đầu tiên trồng giống này, không biết làm thế, luôn cảm thấy trong lòng không được chắc chắn.”

Nhà bọn họ cũng trồng nhưng chỉ có hai mẫu chứ không dám trồng nhiều.

“Chúng tôi nhìn chú ấy làm sao thì cứ thế mà làm theo.”

Mặc dù chị hai Triệu không muốn thừa nhận nhưng không thừa nhận cũng không được. Triệu Văn Thao đã đi nhiều nơi, cứ làm theo Triệu Văn Thao thì sẽ không thua thiệt.

Lý Phân nói: “Đúng vậy, trước đây không nghe nói chỗ chúng ta còn có thể trồng lúa mì, em chồng cô đúng là có gan làm!”

Bên anh ba Triệu cũng đang nói đến chuyện lúa mì: “Tôi nhớ năm ngoái thằng sáu còn nói bón phân hóa học tốt đấy, sao năm nay không bón phân hóa học cho lúa mì chứ?”

Chị ba Triệu nói: “Chắc có thể là vì lúa mạch không thể bón phân hóa học đấy?”

“Có cái rắm ấy! Thứ gì mà không thể bón phân hóa học chứ? Tôi đi nghe ngóng rồi, phân hóa học đều có thể bón cho rau có hết!” Anh ba Triệu tỏ vẻ mặt cô đang nói càn.

“Vậy thì anh cứ bón đi, nhà chú ấy cũng không cản anh đâu.” Chị ba Triệu tức giận bảo.

Anh ba Triệu lắc đầu: “Cứ làm theo nó đã, lần đầu tiên trồng lúa mì, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

Bên chị tư Triệu mới vừa nhổ hết cỏ trên ruộng lúa mì, cánh tay đau mỏi, lúc này chị ta hết sức hâm mộ Diệp Sở Sở. Đúng là thoải mái, mỗi ngày ở nhà dỗ con, nấu cơm, nhiều nhất cũng chỉ trồng trong vườn. Nào giống như chị ta, mỗi ngày đều ra đồng làm việc, trở về còn phải cho làm cơm cho mấy đứa nhóc con, phiền chết đi được!

“Ngày nào đó anh lên chợ đổi chút bột mì rang nhé, giờ sắp đến lúc bận rộn rồi, làm sao có thời giờ làm cơm, đến lúc đó làm ít bột mì rang ăn là được rồi.” Chị tư Triệu nói với anh tư Triệu.

Bột mì rang là bột được rang chín, lúc ăn chỉ cần thêm nước sôi là có thể ăn được rồi, thậm chí nước lạnh cũng được, thứ này còn chống đói, chỉ là ăn nhiều thì sẽ bị nóng trong.

Anh tư Triệu không muốn ăn thứ kia: “Cô lại lười rồi, cơm cũng không muốn làm thì cô còn muốn làm gì nữa?”

Chị tư Triệu cũng không vui: “Gì mà tôi lại lười chứ? Cỏ trong ruộng lúa mì đó là do anh nhổ đi à? Nếu như anh giống như chú ấy, cũng thuê một nhân chăm nom ruộng nương thì mỗi ngày tôi đều làm đồ ăn ngon cho anh!”