Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 244




Chị ba lười so đo với anh ta, thuận miệng nói: "Vậy năm nay phải mua cái gì?"

Anh ba nghe xong thì có vẻ không vui: "Kiếm được mấy đồng tiền là đã học đòi mua mua, đủ ăn đủ uống là được rồi còn mua cái gì? Cái kiểu chi tiêu như em thì phải kiếm bao nhiêu mới đủ cho em mua hả!"

Chị ba đã luyện được đôi tai và trái tim thép rồi, nghe xong cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Thế đến lúc Tết, con cái nhà khác có quần áo mới mặc, con cái nhà chúng ta không có thì anh cũng đừng có kêu với tôi là mất mặt mũi, cơm Tết của người khác có thịt có cá, nhà ta không có, người ta thấy rồi chê nhà ta nghèo rớt mồng tơi, nghèo mạt hạng thì anh cũng đừng có mà tức đấy nghe chưa. Tết đến nhìn người khác có này có nọ đầy người treo đồ mới, rồi người ta có lộc cả năm phát tài, chỉ có nhà ta..."

"Thôi dừng!" Anh ba tức giận nói: "Cái lũ đàn bà chỉ biết tiêu hoang này đã dừng cái miệng lại được chưa, nhà người khác nhà người khác, sao cô không thấy người khác của cô đi vay tiền giả làm người giàu đi? Sao cô không nhìn nhà người khác không kiếm được nhiều tiền như vậy? Mồm cứ liến thoắng nhà người khác nhà người ta, cô thấy nhà của người khác tốt cô đến nhà của người ta ăn Tết luôn đi!"

Chị ba thản nhiên nói: "Tôi nhắc nhở anh thế thôi, nhà người khác có nghèo túng nợ nần thì người ta cũng cố mà được cái Tết ăn uống sung sướng, nào giống nhà chúng ta, có núi vàng núi bạc thì cũng chỉ được nhấm trấu nhai rơm mà thôi, đúng rồi, so sao mà so." Nói xong chị liền thu dọn áo bông chuẩn bị đi ngủ.

Người nghèo túng nợ nần vẫn ăn uống sung sướng là ai, không cần nghĩ cũng biết, Triệu Văn Thao chứ ai!

Có ai lắm nợ hơn Triệu Văn Thao đâu chứ, lại cũng có ai sống tốt hơn Triệu Văn Thao đâu, ăn uống sung sướng có là cái gì, khỉ nhà người ta còn được ăn uống sung sướng kia kìa, lần trước anh ta đến nhà Triệu Văn Thao cũng thấy thứ súc vật kia đang bóc chuối ăn, đừng nói đang là giữa mùa đông, mà đến chuối mùa hè cũng không phải muốn ăn là có thể ăn, hỏi ra mới biết, thím sáu nhà hắn lại nói, thứ súc vật kia thích ăn chuối, anh ta muốn nói anh ta cũng thích lắm, cuối cùng xấu hổ, không dám nói.

Nói ra chỉ thấy càng đau đớn thôi! Bây giờ bị vợ mình sỉ nhục như vậy, đau lại càng đau, nhìn thấy vợ đang thu dọn áo bông, anh ta liền chuyển đề tài hỏi: "Cô làm xong áo bông của mẹ cô rồi sao?"

"Không làm được, để mai tôi đi tìm thím sáu nhà hắn, nhờ cô ta làm hộ tôi vậy." Chị ba nói: "Tôi đi ngủ đây."

"Cô qua tìm cô ta làm gì? Cô ta có làm nổi không mà nhờ?" Anh ba không biết vì sao nghe xong liền rất tức giận.

Chị ba liếc anh ta một cái: "Chuyện của lũ đàn bà chúng tôi, thằng đàn ông như anh quan tâm làm cái gì?"

Anh ba không nói gì nữa, cúi đầu thu dọn sổ sách, nửa ngày sau mới lại nói: "Vừa lúc, cô đi sang bên nhà thằng sáu tiện đấy mua chút rau xanh, cô xem xem mớ nào ngon hẵng mua, hạ giá rẻ rẻ thôi, người ta nói cái gì thì là cái đấy, thím sáu kia cũng là phường yêu tinh đấy, đừng tưởng rằng cô ta tốt đẹp hay ho gì!"

"Chỉ có anh là người tốt thôi nhỉ!" Chị ba tức giận đốp lại một câu câu, tiếp theo hỏi: "Vậy mua bao nhiêu tiền, mua rau gì, anh ra cái giá luôn đi, đừng đến lúc đó mua về anh lại lải nhải bảo mua nhiều quá, mua đắt quá."

"Mười đồng là được." Anh ba ngẫm lại rồi cắn răng nói.

"Được thôi, anh nói bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu." Chị ba cởi quần áo đi ngủ.

Anh ba dọn dẹp xong cũng nằm xuống, lại nhớ tới cái gì liền nói với chị ba: "Em hỏi thím sáu xem, nhà bọn họ có chuối hay không, rẻ thì mua chút về nhà."

"Chuối?" Chị ba mơ mơ màng màng nói: "Thứ kia đắt cắt cổ ra ấy, anh bỏ tiền mua cái kia còn không bằng mua thêm chút thịt."

Anh ba cảm thấy cũng đúng, nhưng trong đầu như thế nào cũng không xóa được cái cảnh con khỉ nhỏ kia đang ăn chuối, chẳng lẽ hắn là một con người mà còn không bằng một con vật sao? Hắn là người sống sờ sờ đây, còn có thể kiếm được hơn hai trăm đồng cơ mà, thứ súc vật kia có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không? Một xu cũng không kiếm được đúng chưa? Mua, phải mua! Ông không mua được quả chuối đó thì năm nay ăn Tết không ngon!

"Cô cứ mười đồng tiền chuối đi." Anh ba nhanh chóng nói.

Chị ba bừng tỉnh, nói nhăng nói cuội cái gì, mười đồng tiền chuối? Người đàn ông này điên rồi hay sao!

Lúc này nhà anh tư cũng vừa lên giường nằm, bọn họ vì chuẩn bị đậu tương cho làm đậu hũ Anh ba, mới lên giường muộn như vậy.

Vì kiếm tiền, bọn họ còn không có thời gian sắm sửa tết nhất, nấu tận hai nồi váng đậu, bởi vì nấu sữa đậu nành đốt rất nóng nên không cảm thấy lạnh, chỉ là mệt quá.

Nguyên một mùa đông, chị tư gầy đi tận năm cân, so với khi chưa sinh con còn thon thả hơn, chỉ là trông lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi.

"Công việc làm đậu hũ này không phải là công việc cho con người làm mà!" Chị tư thu dọn đơn giản, quần áo cũng không cởi liền nằm liệt trên giường.

Sáng sớm ngày mai anh ba đến lấy đậu hũ còn phải dậy sớm nữa, quần áo cởi rồi phải mặc lại quá phiền phức, từ khi làm đậu hũ, chị cơ hồ đều mặc như vậy rồi ngủ say, con cái chị cũng vậy.

Anh tư cũng không cởi, nằm xuống liền nói: "Ai bắt em làm nào? Em không muốn làm thì cũng có ai ép em đâu."

Chị tư mệt mỏi đến lười cãi nhau: "Sắp Tết rồi, anh đi ra chợ hay là đi qua chỗ chú mua đồ thế?"

"Bàn sau đi." Anh tư buồn ngủ đến chết, hiện tại chỉ muốn ngủ mà thôi.

"Em muốn may bộ quần áo mới." Chị tư mơ mơ màng màng nói: "Mấy năm rồi em không có bộ đồ mới nào, Tết nay sao cũng phải may một bộ."

Đáp lại chị chỉ có tiếng ngáy khò khò của anh ba, không bao lâu chị ba cũng ngủ thiếp đi.

Mặc kệ mệt mỏi thế nào, ngủ dậy rồi nên làm cái gì vẫn phải làm cái đó, đây cũng chính là lúc Diệp Sở Sở nhàn rỗi.

Chị ba sáng sớm mang theo áo bông làm cho mẹ chồng đến tìm Diệp Sở Sở nhờ cô giúp, chị ta dỗ Tiểu Bạch Dương, Diệp Sở Sở thay bông cho áo.

Chị ba rất thích nhóc Tiểu Bạch Dương, đứa trẻ này không khóc không gào, còn biết kéo gọi lúc đi tè, quan trọng hơn là sạch sẽ, chị chưa thấy một đứa nhỏ nhà nào lại sạch sẽ như vậy.

"Tiểu Bạch Dương, con xem đây là cái gì?" Chị ba duỗi ngón tay trêu chọc Tiểu Bạch Dương.

Tiểu Bạch Dương vui vẻ nắm lấy ngón tay chị lắc lư.

"Đứa nhỏ này đáng yêu quá." Chị ba nói với Diệp Sở Sở.

Diệp Sở Sở cười nhìn con trai một cái: "Trẻ con khi còn bé đều như vậy."

Chị ba nói: "Không phải đâu, hai đứa nhà chị không được như này, khi còn bé làm người ta đau đầu cả ngày lẫn đêm!"

Diệp Sở Sở cười cười không nói gì, động tác trên tay không ngừng, cô tháo cổ áo bông ra, hỏi: "Chị ba, chỉ có cổ áo không ổn thôi, những chỗ khác đều làm rất tốt."

Chị ba ngượng ngùng nói: "Chị vụng đoảng lắm, có mỗi cái cổ áo mà lặp đi lặp lại đều không làm xong. Mẹ chị cũng vậy, cứ đòi phải làm áo có cổ cơ, già rồi, còn nhiều yêu cầu quá thể!"

"Cụ vất vả cả đời, qua năm mới muốn một cái áo bông cũng không có gì." Diệp Sở Sở trong lúc nói chuyện đã tháo cổ áo ra, sau đó bắt đầu may lại.

Đang làm thì chị tư tới, chị ôm Ngũ Nha nhà mình, hai người đều bọc đồ kín như bánh chưng, Diệp Sở Sở tuy rằng không vui gặp chị tư, nhưng cũng không thể đuổi người ra ngoài, liền nói: "Chị tư tới đó ư, Ngũ Nha, có lạnh không con?"

Chị tư tựa hồ đã sớm quên chuyện lần trước tới tìm Diệp Sở Sở đòi tính sổ, nghe thấy thế liền nói thế Ngũ Nha nói: "Ngũ Nha, con nói với thím sáu, không lạnh, con không lạnh chút nào hết."

Kết quả Ngũ Nha lại khóc.

"Có chuyện gì vậy?" Diệp Sở Sở vội vàng nói.

Chị tư vội vàng dỗ dành nói: "Không biết sao, trong khoảng thời gian này đứa nhỏ không biết tại sao mà cứ hở chút là khóc."

Tiểu Bạch Dương ngồi trong lòng chị ba trừng to hai mắt tò mò nhìn.

Diệp Sở Sở đưa tay đón lấy Ngũ Nha dỗ dành: "Lại đây, qua với thím sáu này, Ngũ Nha thật ngoan, không khóc nha con."

Đáng tiếc Ngũ Nha vẫn khóc không ngừng.