Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 237




Thực ra màn sương mù này chính là do hơi nước bốc hơi từ suối nước nóng ra, bất quá chỗ ấy chỉ cách nơi này một đoạn không xa lắm.

Tất cả mọi người đều cười, sôi nổi nói đã khá lâu rồi cũng chưa có tắm rửa lại, dù là chỉ bắt được một ít cá, cũng sẽ tranh thủ thời gian đi ngâm mình một chút, khoan khoan khoái khoái.

Triệu Văn Thao cũng muốn đi ngâm mình. Thực ra nhà lân cận cũng có mấy bể suối nước nóng, đáng tiếc lại quá nhỏ, không có cách nào ngâm được, nhiều nhất cũng chỉ có thể cam đoan được tắm nước sông không đông lạnh. Hắn lại chưa từng tới bên này, bất quá nghe mọi người nói như vậy, hiển nhiên là nơi này có suối nước nóng rất lớn, liền nói: “Anh Lưu, đợi lát nữa chúng ta đi tắm một cái đi, em còn chưa thử tắm ở chỗ này bao giờ đâu!”

Anh Lưu nhìn thấy dáng vẻ một mực mong chờ của Triệu Văn Thao, một lời đáp ứng: “Đi, vậy chúng ta cố gắng làm xong công việc sớm một chút, rồi cùng đi ngâm.”

Tất cả mọi người không ai phản đối.

Quanh bờ sông chỉ có chút cây cối, chiều cao lại không đồng nhất, trên cành trên ngọn phủ một lớp băng tuyết trắng muốt, lúc khởi hành một trận tuyết rơi vừa mới bắt đầu, lúc đến bên này tuyết đã rơi rất dày, một cước dẫm xuống liền tạo ra một dấu chân rất sâu.

Mọi người cầm công cụ từ trên xe xuống, hướng về phía bờ sông bước đi, khi xuyên qua những hàng cây này, từng lớp từng lớp băng tuyết đọng trên cây cũng theo gió lao đao rơi xuống, chờ đến khi đến được bên bờ sông, mọi người toàn thân đều trắng xóa không khác gì người tuyết.

Phía trước băng tuyết đã phủ một tầng dài vạn dặm vô tận lên lớp cỏ cây khô héo. Giẫm lên những ngọn cây cỏ đã úa vàng, anh Lưu cùng một người đàn ông trung niên thăm dò khắp nơi, Triệu Văn Thao theo ở phía sau, anh Lưu liền nói cho hắn biết, chỗ nào có cá chỗ nào không có cá phải tỉ mỉ nghiên cứu cùng chú ý, không thể tùy tiện can thiệp.

“Anh Lưu, anh biết nhiều thứ thật đấy.” Triệu Văn Thao tự đáy lòng mà bội phục.

Chớ thấy hắn xuống sông luôn có thể bắt được cá, chỉ là do vận khí của hắn tốt mà thôi.

Anh Lưu cười nói: “Những năm đó đều là ăn bữa hôm lo bữa mai, vì để lấp đầy cái bụng rỗng mà anh cũng đã bỏ ra không ít công sức, kinh nghiệm xem cá này chính là học được khi đó.”

Tìm xong vị trí tốt, một số người bắt đầu xúc tuyết, trong thời gian này không thiếu được lại đá đá vài bao hạt dưa.

Phía dưới lớp tuyết là tầng băng, anh Lưu cầm một cái dùi đục bằng sắt dài hơn một mét, phần đầu được mài rất sắc bén, phân lượng cũng nặng, anh ta lập tức đâm chọt xuống tầng băng bên trên, vụn băng liền bay tứ tung.

Cứ như vậy đâm chọc một lúc đã chọc được tới mặt nước bên dưới, lại mở rộng thêm miệng lỗ vừa hình thành, mọi người bắt đầu hạ lưới đánh cá.

Triệu Văn Thao đây là lần đầu tiên thả lưới đánh cá, lưới dài đến mấy chục mét, bên trên cột vào đầu khối gỗ, phía dưới vá bằng dây xích sắt, nguyên thủy lại thô ráp, mắt lưới rất lớn, vừa thấy đã biết chính là muốn bắt được cá to.

Đem lưới thả vào bên trong mặt sông, bận rộn một trận như thế, trời cũng đã sáng rồi, hôm nay thời tiết không tệ, vạn lý tinh khôi, vầng thái dương đỏ lửa treo ở trên bầu trời, nhìn qua thì vô cùng ấm áp, trên thực tế lại không ấm áp chút nào, vừa khô lại vừa lạnh.

Triệu Văn Thao lại nhấp thêm một hớp rượu anh Lưu đưa cho, mọi người cũng đều lấy rượu ra để uống, Triệu Văn Thao nghĩ, chờ đến lần sau thì nhất định phải mang theo một ít rượu, bằng không thật sự là không gánh nổi.

“Tốt, thu lưới!” Anh Lưu một tiếng gào to.

Mọi người đồng tâm hiệp lực kéo lưới lôi lên trên bờ, Triệu Văn Thao vừa nhìn xem, cá bên trong lưới quả thật đúng là không ít, đương nhiên đều là cá lớn hết, cá nhỏ đã sớm trượt đi rồi.

Sau đó bọn họ trực tiếp đem lưới đánh cá kéo một đoạn dài sang một bên trên tầng băng, từng con cá cứ đôm đốp nhảy, chỉ là rất nhanh liền thẳng tắp bất động mà rơi xuống, hôm nay lạnh như thế, rời nước đi thì đâu còn cơ hội sống sót nữa.

“Mấy con cá này quả thật không nhỏ đâu!” Triệu Văn Thao cầm một con to nhất lên ước lượng một chút, nói ít nhất cũng phải được hơn mười cân.

“Con này cho chú đấy!” Anh Lưu cười nói.

“Vậy được, em không khách khí đâu nhé.” Triệu Văn Thao cười nói cùng những người khác.

Những người khác cũng cười.

“Cậu là lần đầu tiên đến đây, cho cậu con to nhất, đợi đến lần sau lại có con to như thế nữa thì không có phần cậu đâu.” Có người trêu ghẹo.

Triệu Văn Thao cũng cười nói: “Đến lúc đó tôi mới không tranh với mọi người đâu.”

Cười nói xong rồi, mọi người mới bắt đầu cầm thùng nước đến nhặt cá ở bên trong lưới, Triệu Văn Thao bỗng nhiên đột phát ý tưởng: “Chắc hẳn mọi người cũng thấy mệt rồi, hay là chúng ta nướng con cá liên hoan đi?”

Anh Lưu sửng sốt: “Chúng ta không mang theo đồ để nhóm lửa.”

“Không cần đâu, xem em làm này.” Triệu Văn Thao hưng phấn làm quen tay, hứng thú bừng bừng.

Triệu Văn Thao chính là một con ma tham ăn tiêu chuẩn, tùy thời tùy chỗ đều có thể nghĩ đến việc ăn, cũng tùy thời tùy chỗ có thể làm ra đồ để ăn.

Nhổ xuống một đống cỏ khô, cùng một chút nhánh cây khô gì đó, nhìn lướt vào trong rừng, củi đều không thiếu, ở bên bờ sông đơn giản mà nhóm ra một đống lửa, mọi người vừa thấy có thể làm được, cũng duỗi tay hỗ trợ xử lý cá.

Dùng con dao nhỏ mang theo cạo sạch vảy cá, lại đem cá chém thành hai khúc, nội tạng lấy ra rửa sạch sẽ, bỏ dùi đục bằng sắt dùng để đâm xuyên tầng băng vừa rồi ra làm thành một cái xiên, xiên cá thành một khúc dài, mọi người vây quanh đống lửa chậm rãi nướng, cái này không thể gấp, nóng nảy cá sẽ bị nướng cháy.

Rất nhanh, mùi thơm bắt đầu bay ra, tất cả đều là mùi vị của cá, cá nướng chậm rãi bên ngoài vàng giòn, mùi hương càng đậm, anh Lưu gấp gáp không thể chờ đợi mà cầm một miếng lên ăn, hai mắt lập tức sáng lên.

“Cậu em này tay nghề không tệ đó!” Anh Lưu cũng không rảnh để lo xem có bị bỏng hay không, liền quay sang gọi những người khác: “Mấy cậu nhanh nhanh tranh thủ đến nếm thử một chút, mùi vị này không hề tệ chút nào đâu!”

Mọi người anh một miếng tôi một miếng bắt đầu ăn, đều là khen không dứt miệng.

“Không nghĩ tới cá này ăn lại thơm như thế!”

“Sao tôi lại không nghĩ ra món này nhỉ, lúc về nhà tôi sẽ nướng cá như vậy.”

“Nếu có thêm chút muối chắc hẳn là ăn sẽ càng ngon hơn.”

Bọn họ không mang theo gia vị, nhưng vẫn như cũ ăn say sưa ngon lành, một bên vừa ăn vừa uống rượu. Ngồi giữa đất trời trần trụi phủ một màn băng tuyết trắng xóa, lại uống rượu ăn cá, vừa nhìn xem liền thấy có hào khí dũng mãnh.

Triệu Văn Thao khi còn nhỏ đã từng ăn cá nướng kiểu như vậy, chỉ là chưa có nướng qua một con cá lớn như thế, hắn đặt ở bên miệng cắn xuống, bên ngoài giòn xốp bên trong mềm tan, thịt cá trơn mềm giống như đậu hũ mà anh ba Triệu làm vậy, cắn vào trong miệng đầy mùi thơm của thức ăn, không có một chút mùi tanh nào, tuyệt đối là mỹ vị!

Trở về sẽ nướng cho vợ ăn một con, cá nơi này ăn ngon thật chứ! Triệu Văn Thao nghĩ như vậy.

“Anh Lưu, sao anh tìm thấy được chỗ này vậy?” Triệu Văn Thao tò mò hỏi.

Có người cười nói: “Vì ăn thì cái gì mà chẳng tìm thấy được chứ.”

Anh Lưu cũng cười cười: “Cậu nói thế là sai rồi, tôi tìm thấy chỗ này là bởi khi còn nhỏ nhà tôi ở quanh đây, về sau tôi đi làm máy kéo, cả nhà liền dọn đi, thấy không, chỗ bên kia, chỗ đang có khói bốc lên ấy, ở đó có cái làng, nhà tôi nguyên lai là ở chỗ đó.”

Anh Lưu chỉ tay về một phương hướng.

Triệu Văn Thao quay đầu nhìn lại, thấy ở cuối cánh rừng quả thật là có từng luồng khói bếp đang dâng lên, phản chiếu nổi bật trên nền trời xanh của băng tuyết, bỗng dưng có loại cảm giác không nói nên lời, ừm, tựa như hương vị của thứ cá nướng này vậy, dư vị vô tận.

“Mảnh rừng núi này, tôi khi còn nhỏ đều đã đi khắp, mỗi ngày đều tới đây để tìm thức ăn, lại nói, tôi thật sự cảm tạ nơi này, nếu như không có phiến núi phiến rừng ấy, tôi chắc hẳn đã sớm chết đói rồi.” Anh Lưu cảm khái nói.

“Vậy cho nên hàng năm đều đến đây để bắt cá.” Một người khác cười ha ha nói “Nếu núi rừng biết anh là cái dạng này, anh xem xem nó có thể hay không sẽ nói là nó hối hận vì đã nuôi nấng anh đó, nếu mà không có anh, con cá này chắc là vẫn đang hì hục bơi trong nước đấy!”

Anh Lưu tức giận nói: “Cậu đây là đang thương xót hộ cho con cá này đấy hả, vậy mà cậu còn tới đây nữa!”

“Không có cách nào khác đâu, tại con cá này ngon quá mà!”

Tất cả mọi người đều cười.

Triệu Văn Thao vừa rồi có dò xem sơ lược qua, nguồn cá nơi này rất pha tạp, cá chép, cá vàng, cá mè, cá trắm cỏ, cá nheo vân vân … dáng dấp đều rất tốt, không khỏi toát ra một ý nghĩ.

“Anh Lưu, em thấy anh đối với nơi này có một đoạn tình cảm rất sâu nặng, vì sao lại không đem mảnh sông này bao trọn xuống để chuyên môn nuôi cá nha?” Triệu Văn Thao đến cùng vẫn là một con người làm ăn, nhìn thấy chuyện gì cũng sẽ liên tưởng đến lợi ích trên phương diện sinh lời.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, bao sông để nuôi cá, cái này bọn họ đều không có nghĩ tới, ngay cả anh Lưu cũng chưa hề nghĩ đến.