Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 236




Diệp Sở Sở nói xong, chị tư nửa ngày mới phản ứng lại được: “Bọn họ quen biết nhau lúc cùng đi xem kịch ư?”

“Đúng vậy.” Diệp Sở Sở cười nói.

“Còn ở cùng một chỗ trên thành phố, cậu ấy tự mình kể lại như vậy?”Chị tư hỏi tiếp.

“Cái này em cũng không biết, chỉ đoán chừng được qua mấy câu nói thôi.” Diệp Sở Sở nói.

Chị tư vỗ đùi mắng: “Thằng hai Khúc này, không đàng hoàng, có người yêu thì nói sớm hơn một chút đi, đằng này một cái rắm cũng không thả, hại nhiều người chúng ta bận rộn lo lắng cho cậu ta như vậy!”

Diệp Sở Sở cũng cảm thấy hành động của cậu hai Khúc đúng là có chút quá đáng, có người yêu rồi còn tìm người xem mắt làm gì nữa.

Nhưng mà chị tư mắng cậu hai Khúc xong rồi lại mang theo giọng điệu oán trách nói: “Em đó, em cũng thật là, sao lại không nói cho chị biết sớm một chút chứ, làm mẹ chị phải chạy tới chạy lui mấy chuyến liền. Cả mẹ cũng thế, không nói một tiếng nào cả.”

Diệp Sở Sở có chút khôngvui: “Chị tư, chị nói như vậy là không phải rồi, trước đó chúng em cũng không biết, làm sao nói cho chị được? Mẹ cũng là về sau mới biết chuyện ấy. Lúc đó chị làm mai mối cho cậu ấy, cậu hai Khúc cũng đồng ý hẹn đi gặp mặt, chúng ta còn có thể ngăn cản không cho đi hay sao?”

Chị tư nghẹn lời, mặc dù biết lời Diệp Sở Sở nói có lý, chuyện này từ đầu tới đuôi chính là cậu hai Khúc làm ra nhưng chị ta cũng vô cùng ấm ức, toàn bộ chuyện này, rốt cuộc là sao chứ!

“Thím út này, em đừng nóng giận, mẹ chị còn tới nói đứa cháu gái của bà nhìn trúng cậu hai Khúc nhưng thực không nghĩ tới hai Khúc lại không nhìn trúng nó, nhất thời không tiếp thu được liền sinh bệnh, mẹ của con bé ấy liền quay sang trách mẹ chị không sắp xếp được mọi việc cho tốt, mẹ chị lại tới oán trách chị.”

Diệp Sở Sở kinh ngạc: “Việc này thì oán trách ai cho được, nhà trai không nhìn trúng, bà mối cũng không thể cứng rắn ấn đầu bảo nhà trai nhìn trúng đi chứ?”

“Lẽ đời là cái lẽ như vậy, nhưng việc nhìn trúng hay không trúng đa số vẫn là xem ở bà mối.” Chị tư nói.

Diệp Sở Sở nhàn nhạt nói: “Chị tư, ý này của chị, là chúng ta đã phá hủy chuyện tốt của nhà chị?”

Chị tư nói: “Dù sao, nếu không có em ở bên này, cậu hai Khúc chắc chắn sẽ đáp ứng cái mối ấy của chị.”

Diệp Sở Sở cười khẽ: “Chị tư, chị nói lời này thật là có ý tứ, bên chị đã giới thiệu nhà gái coi trọng cậu hai Khúc, nhưng hai Khúc lại không coi trọng nhà gái bên đó, chị liền quay sang trách em thế thì chẳng lẽ hai Khúc chỉ có thể nhìn trúng người mà bên chị giới thiệu hả? Đây là cái đạo lý gì vậy?”

Chị tư bị phản bác nói không nên lời, cắn răng nói vài câu: “Chị cũng không phải là có ý như thế.” Liền đứng dậy muốn rời đi.

Diệp Sở Sở nói: “Chị tư, em xin phép được nhiều lời một chút, chuyện quan trọng cả đời người như hôn nhân không phải là chuyện mà bà mối có thể quyết định được, phải là hai bên nam nữ tự mình quyết định, có được hay không đều là chuyện bình thường, không thể nói những lời như bên chị làm mai mối thì nhất định phải thành!”

Chị tư mặt xám xịt rời đi.

Diệp Sở Sở vốn là còn có chút tức giận nhưng ngẫm nghĩ lại, thật sự là không đáng phải tốn hơi với loại người như vậy nên cũng bỏ qua.

Chị tư lại không có bỏ qua chuyện này, trở về liền phàn nàn với anh tư.

“... Anh nói xem thím út đó sao lại cư xử như vậy chứ? Đã đi làm mai mối thì phải nói trước một tiếng, vậy mà cũng không nói gì cả, thấy chúng ta bận rộn chạy đôn chạy đáo, sau đó lại đáp ứng đi giới thiệu với hai Khúc, thử hỏi trên đời có cái loại người như vậy hay sao?” Chị tư tay nghề đổi trắng thay đen quả thực là bậc thầy, với kiểu nói này, nếu là người không biết rõ tình hình sẽ cho rằng là do Diệp Sở Sở sai.

Anh tư nghe được mặc dù không quan tâm cho lắm, chỉ đi rửa sạch hạt đậu, nhưng đợi chị ta lải nhải xong vẫn chỉ thẳng vào chỗ quan trọng mà nói: “Nếu như hai Khúc không hề muốn thì thím ấy còn có thể ấn đầu cậu ta bắt cậu ta chấp thuận hay sao?”

“Sao anh lại đi bênh vực cho nó hả? Thằng hai Khúc kia thì biết cái đếch gì!” Chị tư tức giận nói.

“Ừ thì hai Khúc không biết gì, chỉ biết cầm bánh nhân đậu đi đến nhà cha vợ thăm hỏi nàng dâu.” Anh tư nói.

“Anh!” Chị tư tức giận đến mức khí huyết không thông.

Hiện tại người trong thôn đều biết chuyện hai Khúc bỏ qua đối tượng mà bên bà mai đã mối cho mình để đi tìm người yêu, chị tư tự nhiên cũng nghe nói như thế, nhưng chị ta vẫn cảm thấy đây là kết quả Diệp Sở Sở và Hạ Tùng Chi dàn xếp.

Con người mà, một khi đã có niềm tin với điều gì thì sẽ cố chấp đến tận cùng, ai cũng không có biện pháp ngăn cản.

Bên này, buổi tối Triệu Văn Thao trở về, Diệp Sở Sở liền kể chuyện của chị tư.

“Đừng để ý tới chị ấy, đó chính là kiểu người không có đầu óc điển hình!” Triệu Văn Thao khinh bỉ nói, vừa nói vừa an ủi Diệp Sở Sở “Vợ à, không cần phải tức giận khó chịu với loại người như vậy, không đáng, có biết không?”

Diệp Sở Sở cười: “Em cũng nghĩ như vậy, dù sao chuyện cũng đã nói ra rồi, chị ấy thích nghĩ như nào thì cứ để mặc như thế đi.”

“Vợ của anh thật là thấu tình đạt lý!” Triệu Văn Thao hôn Diệp Sở Sở một cái rồi nói đề tài khác: “Vợ à, lần trước anh đã nói cho em nghe rồi đó, ở thôn Thái Bình anh làm quen được một người xới đất là anh Lưu, anh ấy hẹn anh ngày mai đi bắt cá, cho nên có thể anh sẽ phải đi sớm hơn một chút.”

“Bắt cá? Ở nơi nào vậy?” Diệp Sở Sở tò mò hỏi.

“Ở phía bắc, cách chỗ này có hơn năm mươi dặm thôi, anh ấy nói hiện tại chính là thời điểm vàng để bắt cá, trời càng ngày càng lạnh, đem số cá cầm về cũng sẽ không bị hư thối.”

Diệp Sở Sở nói: “Vậy thì được, anh cứ đi đi, mặc quần bông áo bông dày dày vào, em đều làm xong hết rồi đó. Buổi sáng ngày mai mấy giờ anh phải đi?”

“Ba giờ hơn là phải đi rồi, bọn anh sẽ lên chỗ huyện thành để tập hợp, đi đến bên kia sẽ vừa vặn là hừng đông, như vậy đến đêm là có thể trở về.” Triệu Văn Thao tính toán thời gian nói.

“Vậy anh đi cẩn thận một chút, hiện tại trời đang lạnh, nhưng băng còn chưa có đông được thành lớp dày như vậy, đừng bất cẩn kẻo lại rơi vào đó.” Diệp Sở Sở dặn dò.

“Anh biết mà, em cứ yên tâm.” Triệu Văn Thao lại đem con trai nhấc bổng lên nói: “Ngày mai cha đi bắt cá về cho con ăn nhé!”

Tiểu Bạch Dương thò thò cánh tay nhỏ ra cười không ngừng, nó thích nhất trò chơi bay cao này.

Nghĩ đến chồng phải rời nhà đi sáng sớm, ban đêm Diệp Sở Sở cố ý bó hết mì hoành thánh lại, để buổi sáng chỉ cần trực tiếp thả vào nồi nấu là được.

Ngày hôm sau còn chưa tới ba giờ sáng Triệu Văn Thao đã tỉnh, thấy vợ con đang ngủ ngon liền lặng lẽ xuống bếp nấu mì hoành thánh để ăn, sau đó đi ra cửa.

Bên ngoài bầu trời mùa đông còn đen kịt tối om, trên trời hàn tinh còn điểm điểm, Triệu Văn Thao lái xe thẳng đến địa điểm tập trung ở huyện thành.

Vừa đến cổng lớn ở huyện thành đã có hơn mười người chờ ở đó, tất cả mọi người đều là mũ da dê, tay áo kín mít, cả người trang bị đầy đủ, ngoại trừ Triệu Văn Thao đốt dầu ở ngoài xe thì còn có một người cũng là lái xe tới, anh Lưu nhìn thấy mọi người đã đến đông đủ liền chào hỏi mọi người rồi lên xe, anh ta ngồi ở trên xe Triệu Văn Thao, hai chiếc xe chở đầy người, đè ép bóng sáng trên nền tuyết trắng muốt rồi hướng về phía điểm đến, lục tục rời đi.

Đây là đội ngũ bắt cá mà anh Lưu tốn công thành lập được, cũng không phải là hàng năm đều đi, đầy đủ tất cả mọi người thì lâu lâu có thời gian rảnh mới có thể đến một lần, vậy nên đôi khi có nhiều người đi, đôi khi có ít người đi, nhưng bắt cá không phải là để đem đi bán mà là đề dành cho mình ăn.

“Ăn cơm chưa?” Anh Lưu hỏi.

“Ăn chứ, cái trời này lạnh, không ăn cơm thì không chịu được.” Triệu Văn Thao nói.

“Cũng đúng, anh có mang theo rượu đây, đợi lát nữa cho chú uống một chút, cả đi cả về phải mất đến tận một ngày, không uống một tí thì cũng không chịu nổi đâu.”

Mùa đông, khoảng thời gian trước khi trời hửng sáng này là lạnh nhất, Triệu Văn Thao đi được một đoạn liền phải uống hai lần rượu của anh Lưu, uống hai ba lần rượu cuối cùng mới tới được nơi muốn đến, lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng.

Phóng tầm mắt nhìn ra xa, sương mù dần tan sáng tỏ, mơ hồ có thể thấy được quang cảnh núi rừng ở nơi xa, chỗ này ở gần một con sông lớn, bây giờ nước sông đã bị đóng thành một lớp băng.

Mọi người xuống xe dậm chân đi qua đi lại để làm nóng người, anh Lưu cười nói: “Chờ đến lúc bắt xong cá, nếu thời gian còn sớm, chúng ta đi tắm suối nước nóng đi!”