Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 170




Hạ Tùng Chi nói: “Ngày hôm qua chị không đi, là chị dâu của chị nói cho chị nghe, chị có hỏi người khác, Văn Thao có nói phải chăm sóc kỹ lưỡng, cũng nói là kiếm tiền không phải là một chuyện dễ dàng gì, nhưng mà chị thấy mọi người cứ như không quan tâm đến điều này lắm, họ cũng thật lòng coi trọng việc nuôi thỏ.”

Diệp Sở Sở mỉm cười một tiếng.

Cái này là nhờ vào tài ăn nói của Văn Thao nhà cô, mặc dù đã nói ra rõ ràng mặt lợi và mặt hại nhưng sự chú ý của mọi người đều tập trung vào khoản lợi nhuận, nên dĩ nhiên là họ không quá để tâm đến mặt lỗ vốn và rủi ro. 

“Chỉ cần chăm sóc thật kỹ lưỡng, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền.” Nói đến chuyện nuôi thỏ trong nhà, Diệp Sở Sở cũng rất ủng hộ. 

Bắt đầu từ tháng năm năm nay, cơ bản thì cứ ba đến năm là có thể đem bán một lứa thỏ rồi, lượng thu mua mấy con thỏ này cũng không hề tệ chút nào, còn rất được săn đón. 

Vậy nên, mặc dù lời nói của Văn Thao nhà cô có thể sẽ phóng đại lên, nhưng việc hắn nói kiếm được tiền lại không phải là giả.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là phải chăm sóc chúng nó kỹ lưỡng.

Chuyện may mắn từ trên trời rơi xuống hiếm khi có, số tiền thu được thông thường sẽ tỉ lệ thuận với công sức đã bỏ ra.

Triệu Văn Thao nói xong.

Thì trực tiếp lái xe đi mua giống thỏ, đặc biệt là nó tới từ trang trại thỏ quốc doanh duy nhất ở trong thành phố. 

Phải nói rằng, làm sao Triệu Văn Thao lại biết bên đó có trại thỏ quốc doanh, cái này thuộc về công lao của Trương Minh. 

Trương Minh là người thanh niên trí thức ở dưới thôn mà Diệp Minh Bắc đã giới thiệu cho Triệu Văn Thao biết trước đây, anh ta cũng chính là người đã theo đuổi Diệp Sở Sở trước đây. 

Bây giờ, Trương Minh và Triệu Văn Thao đang cùng nhau xây dựng mối quan hệ tốt đẹp. 

Mỗi lần đến nhà chơi, Triệu Văn Thao chưa từng tới bằng tay không, có thể là hắn sẽ mang theo một vài loại trái cây, rau cải, hay là một ít trứng gà, hoặc là thịt.

Đến mức mà vợ của Trương Minh có ấn tượng rất tốt về Triệu Văn Thao. 

Khi Triệu Văn Thao tới nhà làm khách, cô ấy cũng rất hoan nghênh hắn, cũng chẳng chê Triệu Văn Thao là người nhà quê. 

Điều này cũng cho thấy cách đối nhân xử thế của Triệu Văn Thao. 

Trại thỏ ở vùng ngoại ô có diện tích rất lớn.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà Triệu Văn Thao tới đó, hắn còn nắm rất rõ tình hình bên trong trại thỏ.

Trại thỏ quốc doanh có hơn mười ngàn con thỏ, nhưng mà dù sao thì nó cũng là quốc doanh, lĩnh lương xấu tốt tiền lương cũng theo dẫn, làm sao thể quan tâm tới thỏ được? 

Hiện tại, trang trại thỏ lớn như vậy mà cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì.

Người phụ trách tiếp đãi Triệu Văn Thao chính là người trong trang trại - chủ nhiệm Tạ, hai người họ đã tương tác qua lại rất nhiều lần. 

Chủ nhiệm Tạ rất thích chàng trai trẻ tuổi có nụ cười rất sáng lạn này, chủ yếu là chàng trai này là người biết giữ lời, khi nào nói đưa tiền mua thỏ thì lập tức đưa, điều này còn đáng tin cậy hơn nhiều so với những người mua khác. 

Dĩ nhiên, đây cũng không phải là lần đầu Triệu Văn Thao tới mua thỏ, trước đây hắn cũng từng tới đây mua, mua ở đây xong rồi thì hắn đi tới nơi khác để bán ra, xem như là tới đây bán sỉ.

“Cậu em tới mua thỏ sao?” Chủ nhiệm Tạ nhiệt tình nghênh đón Triệu Văn Thao vào phòng làm việc.

Chủ nhiệm Tạ khoảng chừng năm mươi tuổi, là người bằng tuổi với cha Triệu, nhưng ông ấy và Triệu Văn Thao lại xưng hô với nhau là anh em.

Sau bao nhiêu cuộc mua bán, hắn thấy vị chủ nhiệm Tạ này cũng khá tốt, là một người rất có trách nhiệm.

Triệu Văn Thao mỉm cười, cầm một túi vải đựng nấm đã khô một nửa và nói: “Chủ nhiệm Tạ, đây là nấm mà anh muốn, tôi đã hái nó ở trong rừng núi về, rồi đem phơi khô nó hai ngày, anh về nấu lên, hầm với gà sẽ rất ngon!”

Chủ nhiệm Tạ nhìn thấy trên nấm còn dính cỏ, ông ấy cảm thấy vô cùng hài lòng, hỏi hắn: “Bao nhiêu tiền vậy?”

“Tiền gì chứ?” Triệu Văn Thao mỉm cười, nói: “Mấy cái này mà tôi cũng đòi tiền của chủ nhiệm Tạ được sao? Anh cũng đừng chọc tôi chứ, ở quê chúng tôi, cái này không đáng tiền.”

“Vậy cũng được sao?” Chủ nhiệm Tạ cười và đáp lại hắn.

Triệu Văn Thao cũng không thèm quan tâm mà nói: “Sao lại không được, không phải chỉ là một ít nấm thôi sao.”

Chủ nhiệm Tạ mỉm cười, rồi ước lượng nấm một chút, số nấm này chắc khoảng chừng hai ba cân, cũng khá nặng.

Mặc dù Triệu Văn Thao đã nói là không cần tiền, nhưng ông ấy vẫn lấy ra mấy tờ tiền hào và đưa cho Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao đẩy lại không được, nên hắn cũng chỉ đành nhận lấy số tiền đó, bất đắc dĩ nói: “Chủ nhiệm Tạ, anh đây cũng khách khí quá rồi.”

“Không khách khí, tôi đi quan sát thị trường, tôi không nhiều mấy.” Chủ nhiệm Tạ nói.

Bây giờ thị trường tiêu thụ nấm rất tốt, Triệu Văn Thao cũng đã tìm hiểu qua ở trên thị trường, vậy nên hiện tại hắn cũng đang đi thu mua nấm với mấy người ở trong thôn. 

Nếu có ai muốn bán lấy tiền thì có thể đem tới, rồi bán theo cân.

Hai người trò chuyện được một lúc, lúc này Triệu Văn Thao mới nói đến chuyện nuôi thỏ ở trong thôn, lần này hắn tới là để nhập giống thỏ.

Hơn nữa, cũng không phải là mua với số lượng nhỏ, mà đây là một vụ mua bán lớn!

Chủ nhiệm Tạ vừa nghe hắn nói muốn mua nhiều thỏ như vậy, ánh mắt của ông ấy lập tức sáng lên, đây quả thật là một chuyện rất tốt, nó sẽ đem lại thu nhập cho trại thỏ! 

“Tới đây tới đây, cậu em tới xem thỏ với tôi này.” Chủ nhiệm Tạ vội vàng nói.

Ông ấy dẫn Triệu Văn Thao tới xem thỏ, trên đường đi, chủ nhiệm Tạ cảm thấy có hơi cảm khái mà nói: “Tôi chỉ không hiểu, mọi người ai cũng biết nuôi thỏ sẽ kiếm ra tiền, tại sao trại thỏ của chúng tôi lại khó kiếm ra tiền như vậy chứ!”

Triệu Văn Thao có tới đây mấy lần, nên cũng khá hiểu tình hình kinh doanh của trang trại thỏ, tại sao trại thỏ của họ lại khó kiếm ra tiền? Chính là do những người làm! 

Đây chính là nguyên nhân đầu tiên, cho dù có không làm gì, cũng vẫn được nhận lương nhiều như vậy, thế thì người đó còn ra sức chăm sóc chúng nó à?

Nhưng cách bọn họ nuôi thỏ lại khác, nuôi tốt thì được nhận nhiều tiền, nuôi không tốt thì nhận ít tiền hơn, cái này được gọi là gì? Khơi dậy hết mức tính hăng hái làm việc của người lao động,  những người kia thì hầu như không thể khơi dậy được.

Sau khi hắn nói ra những lời này xong, hắn cũng nói luôn đến chuyện chia đất mà hắn đã làm riêng một mình hôm nay.

So với việc làm tập thể như trước đây, bây giờ tất cả mọi người ở quê không biết chăm chỉ hơn, quả thật là hận không thể được lớn lên ở trong đất.

Chủ nhiệm Tạ thở dài, rồi gật đầu một cái, ông ấy im lặng không nói gì nữa. 

Bản thân ông ấy là chủ nhiệm trại thỏ nên Dĩ nhiên là ông ấy biết nguyên tắc này, nhưng cho dù có biết thì ông ấy cũng có thể làm gì được?

Tăng tiền lương cho công nhân sao?

Ông ấy vừa nói cũng đã thấy không được. 

Đừng nói ông ấy là chủ nhiệm, ngay cả chủ trại cũng không chấp nhận. 

Sau khi Triệu Văn Thao chọn xong giống thỏ, chủ nhiệm Tạ gọi công nhân tới lắp cái lồng và chất lên xe chở hàng, hai người họ vừa đứng ở đó quan sát vừa nói chuyện.

“Cậu em này, cậu tới mua thỏ cũng nhiều lần rồi, mắt chọn thỏ của cậu cũng không tệ.” Chủ nhiệm Tạ cười và nói.

“Đây chính là cái mà tôi làm, không làm được thì biết sao đây? Không lừa gạt gì chủ nhiệm đây, lúc đầu tôi cũng không biết gì cả, tất cả đều là do tôi học được từ việc đọc sách, hơn nữa nhờ nuôi thỏ gần một năm trời, rút ra được một ít kinh nghiệm, việc giải quyết mấy trăm con thỏ thì hoàn toàn không thành vấn đề gì, nhưng nếu nhiều quá thì tôi cũng không biết làm sao, quả thật là tôi cũng chưa từng làm qua.” Triệu Văn Thao cười nói.

Chủ nhiệm Tạ gật đầu một cái, lúc đứng gần xe chở hàng, ông ấy có thấp giọng nói với hắn: “Cậy em này, tôi thấy cậu là một người thật thà, tôi tiết lộ một tin cho cậu.”

Triệu Văn Thao lập tức tỉnh táo, vội vàng ra hiệu cho chủ nhiệm Tạ nói, hắn nhỏ giọng: “Chủ nhiệm, anh cứ nói.”

“Trại thỏ này có lẽ sẽ phải ký hợp đồng với một người, nếu cậu bằng lòng tiếp nhận.” Chủ nhiệm Tạ vừa nói xong thì vỗ vào bả vai hắn, rồi cười nói: “Tôi thấy cậu có thể làm được, cậu có thể quay về cân nhắc một chút.”

Dứt lời, chủ nhiệm Tạ nhanh chóng bỏ đi.

Triệu Văn Thao sững sờ một hồi lâu, mãi đến khi công nhân gọi hắn, đã chất lên xe xong hết rồi, thì lúc này hắn mới hoàn hồn lại.

Cái trại thỏ này muốn có người nhận thầu, nếu là hắn, hắn có bằng lòng nhận không? 

Tình huống này khiến Triệu Văn Thao có hơi dở khóc dở cười, chủ nhiệm Tạ đây cũng xem trọng hắn quá rồi.

Đúng là hắn có nghĩ tới việc điều hành trại thỏ tràng, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến việc là phải làm ngay bây giờ, đặc biệt là còn làm ở trong thành phố.

Chẳng lẽ hắn còn phải chuyển tới đó sống?

Triệu Văn Thao lái xe rời đi, nhưng mà trong lòng hắn thì lại giống như là được chủ nhiệm Tạ gieo hạt mầm giống, suy nghĩ nhận thầu trại thỏ nở rộ.