Triệu Văn Thao lập tức nhụt chí: “Cũng đúng! Đều do Mã Tiểu Lục đó cứ kéo anh đi đánh bài cho bằng được, anh không đi bảo là không có tiền thì nó lại cho anh mượn tiền, em nói xem, hay là anh đi bờ ruộng Bình Điền thì chẳng phải anh đã nhặt được rồi sao? Cái thằng Mã Tiểu Lục này chính là đồ sao chổi, quét hết cả vận may của anh đi rồi!”
Diệp Sở Sở nghe được lời này liền liên kết với những lời chồng mình còn chưa nói xong ban nãy thì cũng hiểu rồi, quay người sang bên phía giường đang bày chỗ kim chỉ còn dở dang kia, để lại không gian cho chồng tự diễn một mình, cô không xem nữa.
“Tên Mã Tiểu Lục kia chính là một tên hay lừa người, anh thua nó không ít tiền chứ gì?” Triệu Văn Vũ nói.
“Cũng không thua bao nhiêu, tôi không có tiền, toàn mượn nó, thắng thì cũng đưa cho nó hết rồi, cuối cùng hình như cũng lấy về được một hai hào? Ây, đừng nhắc nữa, một đêm nay tôi đúng là đen muốn chết, ai nấy toàn là đồ nghiện thuốc!” Triệu Văn Thao lùi về sau dựa lưng nói tiếp: “Thức có một đêm, ngủ hết gần một ngày, mà giờ còn chưa hồi lại được đây!”
“Anh đi làm cái gì chứ, đi đánh bạc cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Chú tôi không mắng anh à?”
“Còn chưa mắng đâu, tôi quay về là ngủ liền, cậu đến thì tôi mới ăn cơm xong, tỉnh rồi, lát nữa chắc chắn cũng bị xử thôi!”
Triệu Văn Vũ cũng cười: “Bị xử thì cũng đáng đời. Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa tôi đi về đây, tôi đến đây là để nói cho anh biết chuyện này thôi.”
“Được, cảm ơn cậu nhiều rồi. Nếu cậu mà không nói thì tôi cũng chẳng biết gì cơ!” Triệu Văn Thao đứng dậy tiễn anh ta đi.
Tiễn Triệu Văn Vũ đi về xong, Triệu Văn Thao quay lại nhìn vợ mình cười ha ha, Diệp Sở Sở biết rằng chồng mình biết là mình biết, thò tay ra véo hắn một cái.
“Là anh nhặt nó đi đúng không!” Diệp Sở Sở trừng đôi mắt ngập nước nhìn hắn, thấp giọng nói.
Triệu Văn Thao nâng mặt vở mình lên hôn một cái: “Vợ của anh đúng là thông minh, không cái gì giấu được em cả!”
“Xê ra, để xem lát nữa anh nói với cha mẹ nhưu thế nào, anh có biết hay không anh đi đánh bạc thế cha mẹ lo muốn chết!” Diệp Sở Sở nhắc nhở hắn.
“Lát nữa anh đi nói với bọn họ. Vợ à, em không muốn biết anh đã nhặt được cái gì sao?” Triệu Văn Thao lại còn bày ra cái bộ mặt khoe khoang đáng ghét.
Diệp Sở Sở không thèm quan tâm, đồ cổ cô cũng không thấy lạ lẫm, đồ người ta rớt rồi lại gọi chồng mình nhặt, chắc chắn chảng phải thứ gì to tát, khả năng là đồ trang sức, một chút đồ chơi nhỏ nhặt gì đó.
Nghe cô nói như vậy, Triệu Văn Thao liền kinh ngạc nói: “Vợ à, sao em lại thông minh như thế này chứ!”
“Bớt ba hoa lại! Nếu như anh có thể nhặt được thứ đồ to như cái bàn này thì người còn có thể làm mất cả bản thân cơ, cái này còn phải nghĩ chắc!” Diệp Sở Sở nói.
“Thì vợ anh cũng thông minh mà, thông minh nhất nhất nhất!” Triệu Văn Thao ôm vợ mình nịnh nọt, vừa nói về thứ đồ mình nhặt được bên tai vợ lại vừa bày ra cái bộ dạng hồ ly đi ăn gà.
Diệp Sở Sở nghe được chồng mình giấu đồ ở trên núi liền phụt cười lớn: “Anh cũng nhiều trò quá.”
“Đương nhiên rồi, không thì sao mà cưới được người vợ thông minh như em được chứ!” Triệu Văn Thao lại bắt đầu nịnh nọt.
Diệp Sở Sở chán không thèm nói nữa: “Anh không sợ người đó tìm ra được chỗ anh giấu đồ à?”
“Một người giấu đồ mười người tìm không ra, nếu như người đó tìm được thì chỉ có thể là số mệnh của anh không thể có nó, không nên có thì còn nghĩ đến nó làm gì!” Triệu Văn Thao dõng dạc nói.
Diệp Sở Sở đồng ý nói: “Đúng, vốn cũng không phải là đồ của chúng ta.”
Hai vợ chồng đang nói chuyện thì mẹ Triệu sang gọi Triệu Văn Thao đi, Triệu Văn Thao biết chuyện gì nên đi sang mà chẳng có gánh nặng gì.
“Đêm qua con đi chơi bạc cả đêm sao?” Mới vào phòng mẹ Triệu đã không kìm được mà hỏi ngay.
“Đúng vậy, mẹ, con nói cho mẹ biết, con thắng được tiền rồi!” Sắc mặt Triệu Văn Thao thần bí nhỏ giọng kể cho mẹ Triệu nghe.
Mẹ Triệu vung tay đập cho hắn một cái: “Tiền thắng được lúc đánh bạc thì có cái gì hay mà đắc ý hả!”
Triệu Văn Thao rụt cổ lại, gọi một tiếng cha với cha Triệu ngồi ở trên giường rồi chạy sang đó ngồi.
Cha Triệu cũng không có lòng vòng nhiều lời,t rực tiếp lấy cái nhẫn bạc ra đưa cho hắn, thấp giọng nói: “Chiều ngày hôm qua con ở bên phía Nam Lương kia nhặt được không ít mấy thứ này đúng không?”
Triệu Văn Thao kinh ngạc nói: “Cha, làm sao cha biết được?”
“Tại sao cha biết à, con thấy rồi chứ gì!” Cha Triệu tức giận nói: “Chỉ biết chổng mông lên nhặt đồ cũng không biết ngẩng đầu lên nhìn người!”
Triệu Văn Thao cười hì hì nói: “Thì không phải có cha rồi hay sao?”
Mẹ Triệu nói: “Đây là do cha con đi xem thấy, nếu cha con không đi thì không phải bị người ra phát hiện ra rồi hay sao?”
“Thì không phải bị phát hiện rồi hay sao… Con sai rồi, lần sau con nhất định sẽ chú ý!” Triệu Văn Thao thấy mẹ mình sắp bắt đầu liền vội vàng nói.
Cha Triệu nói: “Cha nghe bên ngoài có một chút tin đồn, có một đám đào mộ cổ bị mất vài thứ đó, còn đang đi nghe ngóng đó, con phải cẩn thận đấy.”
“Con biết rồi, vì vậy con mới đi chơi với Mã Tiểu Lục một đêm đó.” Triệu Văn Thao giải thích.
“Nói cho con biết, sau này khoongd được đi chơi cái đó nữa, cái thằng Mã Tiểu Lục đó con cũng bớt qua lại với nó đi!” Mẹ Triệu nói: “Cho dù lần này thắng được tiền thì cũng không được chơi nữa, chơi cơ bạc là không có đàng hoàng chính đạo!”
“Biết rồi mẹ ơi, mẹ yên tâm, con không có hứng thú với cái thứ đó.” Triệu Văn Thao nói.
Điều này thì cha Triệu tin con trai mình, từ nhỏ đến lớn đều không có chút biểu hiện gì là có hứng thú với chuyện đánh bạc cả.
“Chỗ đồ con nhặt được kia thì con tính làm gì?” Cha Triệu hỏi.
“Con còn chưa nghĩ ra phải làm gì.” Triệu Văn Thao gãi gãi đầu nói: “Cha, cha nói xem nên làm gì?”
“Làm sao cha biết được!” Cha Triệu nói: “Chuyện của con thì con tự đi giải quyết, nhưng dù sao đi nữa thì cũng không được để cho người khác biết.”
“Con nói với vợ con rồi đúng không, đừng để nó ra ngoài nói cho ai, chuyện này không phải chuyện có thể nói chơi được đâu.” Mẹ Triệu dặn dò.
“Cô ấy không đâu.” Triệu Văn Thao nói, đang nghĩ quay về hỏi vợ mình xem chỗ đồ này phải làm gì.
“Lúc cha đi không nhìn thấy ai, lúc về cũng không có ai cả, bây giờ mọi người đều đang bận thu dọn ruộng nước, không ai để ý đến đất trên núi cả, cái công việc đó của con, cái bờ ruộng bằng phẳng đó thì cũng chẳng nhìn ra được, cái này ngược lại còn là chuyện tốt cơ.” Chỉ dựa vào mấy thứ con trai mình làm cũng giống như không làm gì cả, không ngờ rằng lại còn giúp được một chuyện lớn, nếu không như vậy thì chỗ đồ bị rớt kia đã bị người ta nghi ngờ từ sớm rồi.
Triệu Văn Thao cười đùa hí hửng nói: “Cha, cha xem, không làm việc thì cũng có chỗ tốt mà.”
“Bớt nói nhảm lại! Chẳng lẽ ngày nào con cũng nhặt được đồ chắc!” Cha Triệu trừng mắt nhìn hắn.
Làm cha mẹ yên tâm được thì Triệu Văn Thao liền quay về nhà.
“Vợ à, em nói xem, chỗ đồ đó làm sao bây giờ?” Triệu Văn Thao hỏi.
“Anh nhặt được thì anh muốn làm gì thì làm.” Diệp Sở Sở mặc dù biết giá trị của đồ cổ rất lớn, nhưng mà vẫn tôn trọng quyết định của chồng.
“Anh nghe lời em, vợ à.” Triệu Văn Thao nói.
Diệp Sở Sở nghĩ một lúc rồi nói: “Thế thì cứ giữ đó đi, để cho con chúng ta.”
“Được! Để lại cho con chúng ta!”
Đồ chôn ở ngoài như vậy cũng không phải là việc tốt, dưới sự kiến nghị của Diệp Sở SỞ, Triệu Văn Thao lấy cái rương lúc kết hôn làm thành một tầng ngăn cách, qua mấy ngày nữa, đợi mọi người bắt đầu đi làm bờ ruộng ở trên núi thì mới nhân cơ hội không có người đi lấy đồ về.
Cha mẹ Triệu cũng chỉ có thể nhìn ra được vàng bạc, những cái khác thì khong hiểu, ngược lại Diệp Sở Sở lại biết những món đồ này, dù sao những đồ này cung từng là đồ dùng hàng ngày của cô.
Ngoại trừ đồ trang sức bằng vàng bạc ra còn có vòng tay bằng ngọc, còn lại thì chính là một ít đá quý, trong đó còn có mấy cái vậy mà lại là đá phỉ thúy, có cái to bằng cái trứng ngỗng.
Những thứ này lúc đó cũng đã có giá mấy vạn, đặt ở thời điểm này ở đây thì giá trị có thể lên đến cả tòa thành!