Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 122




Triệu Văn Thao ở nhà ngủ đến mức choáng váng, không hề biết có người đang hỏi thăm về mình.

“Xin hỏi ruộng nương phía Nam Lương, dựa về đầu Tây là của nhà ai?”

“Ruộng nương phía Nam Lương, dựa về đầu Tây, là của nhà họ Triệu, anh hỏi cái này để làm gì?”

“Không có gì, khi đi đưa phân tôi đã giẫm lên đất nhà bọn họ, cả nhà họ đều rất tốt, bài nói xem in hằn hai vệt bánh xe thì dù thế nào cũng nên nói với người ta một tiếng chứ.”

“Hóa ra là thế, nhà họ Triệu sống ở phía đó đó!” Người đó nhiệt tình chỉ chỉ.

“Cảm ơn nhé!” Người kia vội vàng đi tiếp.

Kết quả lại tìm được nhà của Triệu Văn Vũ.

“Ruộng nương dựa về đầu Tây phía Nam Lương, vậy thì không phải nhà của tôi!” Triệu Văn Vũ nghe xong liền lắc đầu.

“Nhưng khi nãy có người bảo với tôi là đất của nhà họ Triệu mà.” Người đó vừa nói vừa chăm chú quan sát Triệu Văn Vũ.

Triệu Văn Vũ cũng quan sát lại, thấy dáng vẻ người đó gầy gò, trên mặt có một vết sẹo do dao gây ra, nhìn có vẻ càng tăng thêm vài phần hung dữ.

Diện mạo của người này, anh ta chắc chắn chưa từng nhìn thấy.

“Anh là ai vậy, sao lại nghe ngóng cái này?”

Người đó vội vàng cười xòa: “Khi tôi đi đưa phân cho nhà họ hàng thì đã giẫm lên mảnh đất đó, cảm thấy rất không tốt nên muốn đến để xin lỗi.”

Tốt như vậy sao? Triệu Văn Vũ không tin, đi đưa phân rồi giẫm lên đất nhà người khác là chuyện thường gặp, anh ta cũng chưa từng thấy ai dám đến xin lỗi, không bắt được thì đều sẽ không thừa nhận.

Nhưng vết sẹo trên mặt đối phương lại khiến anh ta hơi sợ nên nói: “Đó là đất của nhà họ Triệu chứ không phải đất của họ Triệu tôi, anh hỏi người khác đi.”

Người đó cũng không quấy rầy nữa, khách sáo nói một câu cảm ơn rồi rời đi.

Triệu Văn Vũ càng cảm thấy nghi ngờ, anh ta biết mảnh đất đó là của Triệu Văn Thao, đều là cùng một nhà, anh ta và Triệu Văn Thao còn bằng tuổi, mấy ông già toàn đem bọn họ ra so sánh, bọn họ chia đất gì tất nhiên cũng sẽ lôi ra so sánh một trận.

Tên tiểu tử Triệu Văn Thao này lại làm cái gì rồi, để người khác nghe ngóng đến mức như vậy? Triệu Văn Vũ tò mò nên cũng ra ngoài nghe ngóng, phát hiện người đó vẫn đang hỏi thăm chủ nhân của mảnh đất đó, tất nhiên rất nhanh cũng biết được đó là mảnh đất của Triệu Văn Thao, sau đó anh ta đi về phía thôn Đông.

“Triệu Văn Thao? Biết chứ, lão Lục của nhà họ Triệu đây mà! Anh tìm hắn có việc gì à?” Người trong thôn rất hay buôn chuyện, không dễ gì mới nhìn thấy người lạ nên họ đều rất nhiệt tình hỏi han.

Người đó cũng kể lại câu chuyện, nhận lấy một điếu thuốc cho vào miệng hút, đầu tiên là giải thích tại sao bản thân lại tìm Triệu Văn Thao, lí do từ chối vẫn giống với lúc nói với Triệu Văn Vũ, sau đó nói bóng nói gió hỏi về việc Triệu Văn Thao có dễ nói chuyện không.

Người trong thôn hút điếu thuốc trong miệng, nhả ra làn khói thuốc một cách đầy hưởng thụ rồi nói: “Tên nhóc đó làm việc không đâu vào đâu cả, xe của anh nghiền lên đất của hắn, cho dù anh trộm đất của hắn đi thì hắn cũng chẳng biết!”

“Sao lại nói như vậy chứ?” Người đó tò mò hỏi.

“Nói cho anh biết, Triệu Tiểu Lục đó chơi bời lêu lổng, không chịu làm cái gì, đến san bằng bờ ruộng thôi còn phải thuê người kia kìa! Hắn thì hay rồi, chạy vào trong thành phố, khi về bị cha hắn mắng cho một trận nên vác xẻng đi rồi, bảo là đi san bằng bờ ruộng, kết quả anh nói xem hắn đi đâu?” Người trong thôn còn thừa nước đục thả câu.

“Hắn đã đi đâu?” Người đó nể mặt hỏi.

“Đến thôn Tây đánh bài! Còn chơi cả một đêm! Ai da, cái tên này ấy à, làm mất hết mặt mũi của nhà họ Triệu rồi, mấy cậu con trai nhà họ Triệu đều là người kiếm sống, sao lại sinh ra một tên không làm nên trò trống gì thế này chứ!”

Người đó bất động thanh sắc, lại đưa điếu thuốc lên hút, hỏi xem Triệu Văn Thao đã đánh bài ở đâu.

“Mã Lục Tử ấy! Chuyện này có ai mà không biết chứ, hắn là người làm trò này, ngày nào cũng tìm người nhập cuộc, còn từng vào rồi. Tôi không nói dối đâu, ông hỏi mọi người xem, ai mà chẳng biết!” Người trong thôn đều thề thốt bảo đảm.

Người đó nói cảm ơn, thực sự đã đi nghe ngóng rồi, lần nghe ngóng này cũng không khác với những gì anh ta nghe nói là bao. Triệu Văn Thao đã thuê một bờ ruộng để san bằng trong thôn, vừa mới san bằng nước xong, ruộng nương còn chưa động vào, bản thân hắn đã vừa chạy vào thành phố vừa chạy đi đánh bài, bây giờ còn đang ở nhà ngủ một giấc, tại sao lại nói như vậy, đánh bài cả một đêm, có thể không buồn ngủ à!

Mọi người đều giống như đã nhìn thấy tận mắt vậy, xây dựng một Triệu Văn Thao nghiện đánh bài không có chút kẽ hở nào, người đó đã tin, anh ta đến xem thử mảnh đất đó, bờ ruộng quả nhiên chưa được san bằng, còn có nhiều phương diện chứng minh rằng Triệu Văn Thao quả thực đã đi đánh bài, nửa ngày một đêm, không có cơ hội đến mảnh đất đó.

Còn về thời gian nửa ngày này, người dưới quê đều thích cho thêm vài thứ gì đó mà tự cho rằng, vậy thì buổi chiều Triệu Văn Thao ra ngoài chắc chắn là trực tiếp đi đánh bạc, còn giỏi đến mức làm xong việc mới đi, thôi dẹp đi!

Triệu Văn Thao không hề biết gì về việc này, ngủ đến tận buổi chiều, không nhịn tiểu được nữa nên mới tỉnh dậy, sau khi quay vào thì không ngủ nữa, ăn mì nóng và tim xào bắp cải do vợ chuẩn bị, cảm thấy rất thoải mái.

“Vợ à, em tới đây, anh nói với em vài chuyện!” Triệu Văn Thao nói rồi cười tít mắt.

Diệp Sở Sở cười rồi liếc hắn một cái: “Còn không biết anh đó, khoe khoang anh thắng được tiền rồi!”

Triệu Văn Thao ngắt lời: “Chút tiền đó tính là gì!”

Diệp Sở Sở đánh hắn một cái: “Đừng ra dáng! Hơn hai mươi hào còn không tính là gì?”

Triệu Văn Thao cũng hơi bất ngờ: “Hơn hai mươi hào cơ à?”

Hắn thực sự còn không biết bản thân đã thắng được bao nhiêu, chỉ biết là đã thắng rồi, suy cho cùng thì lúc đi trong túi cũng trống không, khi quay về lại bọc được một đống tiền.

“Anh còn giả vờ!” Diệp Sở Sở không tin là hắn không biết: “Mặc dù thắng được tiền rồi, nhưng chung quy đánh bạc cũng không tốt, thỉnh thoảng chơi một chút thì không sao, nhưng anh đừng có nghiện đấy.”

Triệu Văn Thao xua xua tay: “Vợ yên tâm đi, có đánh chết anh cũng không đến chỗ đó nữa đâu, em không biết đó thôi, cái nơi bẩn thỉu đó, ai da, giờ nghĩ lại anh chỉ muốn nôn thôi. Không được rồi, đừng nhắc nữa, chuyện anh nói với em là một chuyện khác cơ, bởi vì chuyện này nên anh mới đi đánh bạc đó. Buổi chiều không phải là anh đi san bằng bờ ruộng sao…”

Đang nói đến đây thì Triệu Văn Vũ đến.

“Sao cậu lại tới đây?” Triệu Văn Thao mời anh ta vào nhà rồi hỏi.

“Tới tìm cậu có chút chuyện.” Triệu Văn Vũ trực tiếp nói: “Có người đang hỏi thăm về cậu đấy!”

“Hỏi thăm tôi để làm gì chứ?” Trên mặt Triệu Văn Thao tràn đầy khó hiểu nói.

Triệu Văn Vũ liền kể qua một lượt về chuyện hỏi thăm Triệu Văn Thao ở ruộng nương Nam Lương cho hắn nghe.

“Tôi cảm thấy kì quái nên theo sau nghe ngóng, cậu đoán xem đó rốt cuộc là người nào? Tên đào mộ à!” Triệu Văn Vũ hơi khiếp sợ vỗ vỗ ngực.

“Hả? Đào mộ? Đào mộ làm gì!” Diệp Sở Sở ngẩn người kinh ngạc.

Triệu Văn Thao lập tức hiểu ra bản thân tại sao lại nhặt được mấy thứ đồ cũ kĩ kia rồi, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ không hiểu: “Đúng thế, đào mộ làm gì?”

“Không phải là kiểu đào mộ tổ tiên chúng ta lên, là kiểu đào mộ kia ấy, chính là đào đồ vật cổ ấy!” Triệu Văn Vũ nói.

Triệu Văn Thao giả vờ bừng tỉnh: “Tôi biết rồi, tôi còn nghe được ở đâu đó là đào mấy thứ đồ như thế này để bán đi kiếm tiền!”

“Đúng đúng đúng! Người đó đúng là làm cái này đấy!” Triệu Văn Vũ nói: “Những người này không dễ động vào, đều là hoạt động theo băng nhóm. Cái tên nghe ngóng tin tức về cậu có một vết sẹo trên mặt, nhìn có vẻ không giống người tốt đâu!”

“Anh ta nghe ngóng về tôi làm gì chứ? Mảnh ruộng đó của tôi cũng không phải là mộ, tôi cũng chưa từng nghe qua có người của triều đại nào được chôn ở đó đấy.” Triệu Văn Thao nói với vẻ kì quái.

“Tôi cũng nghĩ như vậy đấy, cuối cùng còn nghe nói là, bọn họ đào mộ ở chỗ khác rồi đào được thứ đồ gì đó, nhưng đi qua mảnh ruộng của cậu thì nói là làm rơi mất thứ đồ đó nên bọn họ đang đi tìm!” Triệu Văn Vũ nói.

“Cậu nói cái gì, bọn họ đào ra được đồ tốt rồi làm rơi ở mảnh ruộng của tôi á?” Triệu Văn Thao vui vẻ: “Vậy quá tốt rồi! Tôi phải đi xem thử, nếu có thể nhặt được thì không phải phát tài rồi sao!”

Triệu Văn Vũ bày ra một dáng vẻ cậu đừng nghĩ có chuyện tốt thế nữa: “Nếu người ta đã đi nghe ngóng về cậu thì chắc chắn là đã thử tìm rồi, không có nên mới tìm đến cậu chứ, bây giờ cậu đi thì còn tìm thấy cái gì nữa!”