"Gì cơ, thằng sáu lại mướn Thôi Đại đi xử lý đất rồi hả?" Anh hai Triệu trở về vừa lúc nghe thấy, kinh ngạc vô cùng.
"Thôi Đại nói đấy chứ em không có nói điêu đâu. Không tin anh cứ hỏi Thôi Đại đi.” Anh ba vội nói.
Anh hai vô cùng tức giận, đất này khó khăn mới được phân mà, mọi người đều muốn cắm mặt xuống đất mỗi ngày, thằng sáu thì hay rồi, để người khác đi làm mà nó cũng yên tâm!
"Anh hai, anh phải nói nó đi chứ để người trong thôn mà biết được còn không nói chú sáu phá gia à.” Anh ba nói: "Người không biết chuyện còn cho rằng nhà chúng ta đều chẳng không sống nổi nữa đấy.”
"Ra riêng rồi, muốn nói cũng không đến phiên anh đâu.” Anh tư Triệu thêm một câu.
Anh ba Triệu lập tức bảo: "Thằng tư, em nói gì đó hả? Một bút không viết ra được hai chữ Triệu, cho dù có ra riêng đi nữa thì trong mắt người ngoài cũng là một nhà!"
Anh hai gật đầu nói: "Thằng ba nói rất đúng nhưng anh không nói được nó đâu.” Năm ngoái thằng sáu đã thuê người đi nhặt củi rồi, anh ta đã nói rồi, kết quả thì thế nào, không nghe.
Anh hai rất thất vọng, người làm anh như hắn mà không có lấy một chút uy tín nào.
"Nói cho cha, để cha trừng trị nó!" Anh ba nói: "Lúc chưa phân đất nó cả ngày chơi bời lêu lổng, giờ đây phân đất rồi vẫn còn như vậy, để người ta biết được chắc chắn sẽ chê cười chúng ta đấy.”
Anh hai suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, anh sẽ nói với cha!"
Đợi cha Triệu từ ruộng trở về, anh hai nói lại chuyện Triệu Văn Thao mướn Thôi Đại xử lý đất. Cha Triệu quả nhiên nổi cơn tam bành.
"Thằng nhóc con này muốn làm gì đấy hả?"
Mẹ Triệu tin tưởng con trai: "Được rồi, giờ còn chưa biết có chuyện gì mà ông đã nổi giận rồi, đợi Văn Thao về thì hỏi con nó xem.”
"Tôi còn chưa nói gì đâu. Bà bảo bây giờ đương vụ bận rộn, nó không ở nhà lo liệu mà chạy đến thành phố làm cái gì. Tôi thấy nó chạy đi buôn bán đi đến mức buông thả luôn rồi!" Cơn tức của cha Triệu vẫn chưa nguôi ngoai.
"Ông nói gì thế?” Mẹ Triệu nghe xong thì không vui: "Nó có chạy lung tung đâu, ông cũng không phải là không biết nó có kiếm được tiền hay không.”
"Chỉ với ít tiền mà nó kiếm về còn chưa đủ tiền xe đâu.” Cha Triệu nói.
"Ông đừng nghe gió tưởng là mưa, đợi Văn Thao trở về để tôi hỏi nó.” Mẹ Triệu cũng rất lo lắng trong lòng, bà rất hiểu đứa con trai út này của mình, biết từ nhỏ con trai đã không muốn làm việc, chuyện mướn Thôi Đại xử lý thì phải có tám chín là thật.
Tuy là Triệu Văn Thao vẫn kiếm tiền nhưng mẹ Triệu vẫn không chấp nhận được hành động thuê người lo liệu đất như vậy. Đây chính là tác phong của địa chủ và nhà nông giàu có, ở phương diện này bà đã chịu không ít khổ, giờ khó khăn lắm mới không dẫn tới vụ kia rồi, đừng có để phạm sai lầm.
Còn nữa, cuộc sống này cũng chưa đạt đến điều kiện để mà đi thuê người làm!
Mẹ Triệu trong lòng nghĩ như vậy nhưng không nói ra, biểu hiện kiên quyết đứng ở phía Triệu Văn Thao, khuyên lơn cha Triệu.
Triệu Văn Thao vẫn không biết trong nhà sốt ruột phát cáu vì chuyện hắn mướn Thôi Đại lo liệu ruộng đất. Lúc này hắn cùng Diệp Minh Bắc lái xe ba bánh đến đường của thành phố, nhìn nhà lầu cửa hàng cao thấp hai bên, có nhiều thứ quá xem không hết.
Đúng là thành phố mà, năng nổ hơn so với huyện nhiều! Triệu Văn Thao thầm nghĩ trong lòng.
So với đời sau thì không bằng, bây giờ nhà lầu cao nhất cũng chỉ có tầng bảy tầng tám, còn không có thang máy, thương trường cũng rất ít, thậm chí cũng không đáng để gọi, cửa hàng cũng chẳng hơn gì, nhưng trong mắt của người ở nông thôn thì thế này đã rất phồn hoa rồi.
"Chúng ta đến chợ buôn bán nông cụ trước đã nhé?" Diệp Minh Bắc hỏi Triệu Văn Thao.
"Vâng, chúng ta đến đó tìm một nơi ăn trước.” Triệu Văn Thao nói.
Hai người thức dậy từ khi trời chưa sáng, sáng sớm ăn miếng bánh trứng, hắn đã sớm đói bụng.
Diệp Minh Bắc nói một tiếng được, vừa hỏi thăm vừa lái xe đến chợ buôn bán nông cụ. Nơi này rất lớn, chợ ở ngay ngoài trời, bày hàng ngay xuống đất, người đến người đi, náo nhiệt cực kỳ.
Trạm nông kỹ cũng ở bên đây, cổng sắt mở thật lớn, bên trong là nhà nhỏ ba tầng màu trắng, phía trước còn có một bồn hoa, bên cạnh là lán để xe đạp, lán kéo dài thẳng đến tận cổng. Lúc này một người đang dựng xe đạp, lúc xe của đám Triệu Văn Thao đi qua, người kia lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn thử, sau đó đã quát lên.
"Diệp Minh Bắc!" Người kia vừa nói vừa đuổi tới.
Hai người đều nghe được, Triệu Văn Thao hỏi: "Đây là ai thế ạ?" Đoạn quay đầu nhìn lại.
Diệp Minh Bắc không thấy người, chỉ nghe được tiếng, anh ta cẩn thận đậu xe ở bên cạnh, xoay người nhìn lại rồi nở nụ cười, hô một tiếng.
"Trương Minh!" Rồi xuống xe.
Người phía sau đuổi theo tới, đánh một quyền lên vai của Diệp Minh Bắc và cười nói: "Đúng là thằng nhóc nhà cậu à, tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi chứ! Đây là?" Nhìn về phía Triệu Văn Thao.
Triệu Văn Thao cũng bước xuống từ trên xe, cười đến mức vô cùng xán lạn.
Diệp Minh Bắc cười nói: "Em rể của tôi Triệu Văn Thao. Đây là Trương Minh, nói ra thì còn là bà mối của anh đấy.”
Thì ra Trương Minh này cũng là một thanh niên trí thức, cùng một nhóm cán bộ được điều xuống nông thôn với Chu Mẫn, quan hệ không tệ, sau này quen biết rồi trở thành bạn bè với Diệp Minh Bắc, đã giới thiệu Chu Mẫn cho Diệp Minh Bắc, nói là bà mối cũng chẳng sai.
Trương Minh nở nụ cười: "Thằng nhóc nhà cậu còn nhớ đến người bà mối như tôi à, tôi còn tưởng rằng cậu đã quên mất rồi chứ! Các cậu tới thành phố làm việc đấy à?"
"Năm nay thi hành chính sách cá nhân đảm nhận ruộng đất, bọn tôi tới xem nông cụ và giống má gì đó. Anh đi làm ở đây ạ?" Diệp Minh Bắc nhìn về phía của trạm nông kỹ.
"Đúng vậy, hiện tại tôi làm việc ở trạm nông kỹ.” Trương Minh nói rồi nhìn đồng hồ: "Không được rồi, sắp đến thời gian rồi, buổi trưa các cậu tới đây chờ tôi, tôi mời các cậu ăn!"
"Anh bận thì thôi không cần đâu!" Diệp Minh Bắc vội nói.
"Bận bịu cũng phải ăn, cứ quyết định như vậy nhé. Mười một rưỡi tôi tan tầm, các cậu phải chờ tôi ở cổng đấy!" Không đợi Diệp Minh Bắc bằng lòng, anh ta đã vội vội vàng vàng chạy trở về.
"Anh ta cũng là thanh niên trí thức ạ?" Triệu Văn Thao hỏi.
"Đúng thế, cũng là thanh niên trí thức của thôn bọn anh.” Diệp Minh Bắc nói.
Hai người lên xe, lái xe đến chợ bán nông cụ, tìm một quán ăn nhỏ, gọi vài chiếc bánh bao và canh trứng gà, vừa ăn vừa bắt đầu nói chuyện.
"Lúc người này vừa đến thôn bọn anh cả ngày đều khóc nhè, bị người ta bắt nạt, anh không hợp mắt nên giúp mấy lần, cứ như vậy mà quen biết. Chị ba em cũng là anh ấy giới thiệu đấy.” Diệp Minh Bắc đơn giản nói những điều đã qua.
Triệu Văn Thao ăn bánh bao hàm hồ nói: "Khóc nhè á, không nhìn ra luôn!"
Diệp Minh Bắc cười nói: "Lúc mới bắt đầu nhớ nhà mà, cũng không thích ứng được cuộc sống nông thôn, lại không thể trở về, trong lòng uất ức nên khóc thôi, bây giờ trở về thành phố thì còn khóc gì nữa.”
"Nhà anh ta ở trong thành phố này ạ?" Triệu Văn Thao hỏi.
"Ừ, chính là thành phố này đấy. Nghe nói cha anh ấy có ít quan hệ nên mới đưa anh ta về được. Người này có nhân cách không tệ, rất coi trọng tình nghĩa bạn bè.” Diệp Minh Bắc nói.
Triệu Văn Thao cũng cảm thấy vậy, nếu không thì sẽ không đuổi theo ra, dù sao thì lúc đó Diệp Minh Bắc không nhìn thấy anh ta mà.
Ăn xong bánh bao lớn, hai người bắt đầu đi quanh chợ, nơi đây lớn hơn rất nhiều so với trong huyện, hàng tất nhiên cũng đầy đủ hơn. Hai người mua nông cụ và hạt giống, tiền tiêu gần hết rồi mới từ bên trong đi ra, thấy thời gian cũng sắp đến trưa rồi bèn đến đứng ở cổng trạm nông kỹ, quả nhiên Trương Minh đang chờ bọn họ.
"Tôi còn sợ các cậu không đến chứ.” Trương Minh đẩy xe đạp nói: "Đang muốn đến chỗ chợ tìm các cậu đây.”
"Sao có thể không đến được? Anh thành tâm mời khách, dù thế nào cũng phải nể mặt anh chứ.” Diệp Minh Bắc ha hả cười nói.