Anh tư Triệu bắt được chỗ không tốt, chị tư trừng mắt vừa muốn mở miệng, anh tư Triệu đã như thể đi guốc trong bụng, lập tức nhắc nhở: "Con trai!"
Chị tư lập tức câm miệng, sự tức tối bị nén lại.
Triệu Văn Thao nhìn thế thì vui lắm, hắn đi tới nhưng không chọn mà tùy tiện lượm một cuộn giấy rồi mở ra: Đỉnh đồi phía nam.
Nương rẫy của đỉnh đồi phía nam, nhưng được cái là gần nhà, ở ngay thôn phía nam, Triệu Văn Thao rất hài lòng.
Anh tư Triệu lấy được chỗ không tốt, Triệu Văn Thao thì bắt thăm được chỗ bình thường khiến anh ba Triệu bỗng thấy cân bằng trong lòng.
Nương rẫy thôi mà đã làm to như vậy thì đừng nói đến ruộng nước, đúng là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn. Nhưng bất kể thế nào thì đất này đã được chia xong hết rồi, tiếp theo là phân gia súc.
Gia súc lớn gia súc nhỏ của đội sản xuất đều là của tập thể. Trước kia do người trong thôn chọn ra ai đó chuyên môn chăm sóc, hiện tại chia ra, gia súc đương nhiên cũng phải chia. Lợn chó gà vịt thì không tính vì đó là tài sản của đội, dù sao hành chính của thôn này trong đại đội phải được vận hành, chia là chia la ngựa lừa dê, vì bớt việc cũng phải bắt thăm.
Dê đủ để chia nhưng la ngựa lừa lại không đủ, không đủ thì dùng lương thực bù vào, mọi người cũng đồng ý rồi.
Bởi vì vợ Triệu Văn Thao có con nên ruộng nương được chia dựa theo ba nhân khẩu, tổng cộng hai mươi tư mẫu, mười hai mẫu nương rẫy, mười hai mẫu ruộng nước. Nương rẫy đều là đất hạng trung bình nhưng được cái gần nhà, ruộng nước thì có chỗ tốt cũng có nơi kém và xa nhà hơn. Ở trong mắt người khác cảm thấy số của hắn không phải quá may mắn, nếu không thì đã toàn là đất loại tốt nhất rồi, nhưng bản thân hắn lại rất hài lòng.
Được chia hai con dê, la ngựa lừa thì không được chia đến. Trong đội thêm cho hắn năm mươi kilogam kê và năm mươi kilogam cao lương, Triệu Văn Thao không hài lòng lắm nhưng cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể chấp nhận thôi.
"Vợ ơi, em xem thử những miếng đất này đi, đếu cách nhà không quá xa, đến lúc đó cũng dễ thu hoạch.” Triệu Văn Thao trở về nói chuyện với vợ: "Dê đều là dê mẹ cả, mùa đông năm nay là có thể sinh dê con đấy, vừa hay bù vào sự thiệt thòi không có la ngựa. Vả lại, còn được bù một trăm kilogam lương thực đấy.”
Diệp Sở Sở gật đầu: "Tốt quá, đến lúc cần dùng gia súc thì mượn các anh của em, dù sao cũng không xa mấy.”
Nhà họ Triệu chỉ có anh ba Triệu được phân cho một con lừa, những người khác chỉ được chia dê cho thôi, bao gồm cả cha Triệu cũng vậy.
Diệp Sở Sở cảm thấy vẫn là trở về nhà mẹ đẻ mượn tốt hơn so với loại người như anh ba Triệu.
"Thế ai chăn thả dê đây?" Diệp Sở Sở lại hỏi: "Ở trong chuồng mấy ngày còn tạm được chứ thời gian dài thì không được đâu.”
"Trong thôn đã bàn nhau rồi, thuê hai người chuyên nghề chăn dê để chăn, ăn ở ở đại đội. Chúng ta bỏ ra tiền chăn dê theo số lượng dê, một con dê bao nhiêu tiền vẫn chưa quyết định được, có lẽ sẽ không vượt quá một đồng tiền đâu.” Triệu Văn Thao nói.
"Một năm à?" Diệp Sở Sở hỏi.
"Đúng thế, một năm.” Triệu Văn Thao nói.
"Vậy còn được, thuê người chăn dê cũng tiết kiệm công sức, còn không cần lo chuyện ăn ở nữa chứ.” Diệp Sở Sở nói xong thì nhớ ra cái gì đó: "Năm nay có lẽ em không xuống đồng được rồi. Mẹ em nói rồi, mẹ sẽ bảo anh ba em sáng giúp đỡ.”
Lúc cày bừa vụ xuân, vị trí thai của cô vừa mới vững vàng. Cái bụng mỗi ngày một lớn, đừng nói đến chuyện xuống đồng, ngay cả tự lo liệu đã rất vất vả, đợi con sinh ra còn phải dỗ dành, càng không có thời gian xuống đồng nữa.
Diệp Minh Bắc được chia đất cho hai nhân khẩu, làm chung với cha mẹ. Cha mẹ vẫn chưa già, bốn người làm ruộng nương của bốn người nên không khẩn trương như vậy, hoàn toàn có thể giúp Triệu Văn Thao một tay.
Cha Triệu mẹ Triệu cũng được nhưng đừng quên còn có chị tư. Chị ta cũng sắp sinh rồi, mẹ Triệu sẽ phải giúp dỗ con, chỉ còn lại cha Triệu một mình chăm sóc phần đất cho hai nhân khẩu thôi. Diệp Sở Sở không đành lòng nhìn bố chồng vì mình mà thêm vất vả. Mà anh trai nhà mình còn trẻ, còn trẻ làm thêm chút việc cũng không sao cả.
"Vợ này, em đừng quan tâm tới chuyện ấy nữa, anh biết sắp xếp mà.” Triệu Văn Thao ôm vợ tỏ vẻ không để ý: "Đến lúc đó em sinh cho anh một thằng cu mập mạp là được!"
Diệp Sở Sở vỗ hắn một cái: "Lại nữa rồi! Không phải anh nói càng muốn gì thì càng không được sao? Anh muốn có con trai như vậy mà không phải con trai thì làm sao?"
"Vậy thì làm thế nào đây? Cũng phải nhỉ, đều là con anh cả! Đúng rồi, vợ này, hai ngày nữa anh và anh ba của em đến thành phố một chuyến xem thứ.”
"Đi vào thành phố?" Diệp Sở Sở kinh ngạc, lập tức cười rộ lên: "Giờ anh làm ăn buôn bán lớn rồi, không làm ở trong huyện được nữa à?"
Triệu Văn Thao cười khà khà: "Tất nhiên, bây giờ chồng em làm ăn buôn bán lớn rồi, không được bao lâu là phải ra nước ngoài đấy!"
"Lại bắt đầu nói bậy!" Diệp Sở Sở liếc xéo hắn một cái.
Triệu Văn Thao không đùa vợ nữa: "Anh đi xem giống và xem thử những thứ đồ khác.”
Trong khoảng thời gian phân đất này, hắn chạy theo các thôn dân đến ruộng nương của các bên có thể biết không ít chuyện, ví dụ như ruộng nương nhà nào đó thích hợp với loại giống gì, ví dụ như sử dụng nông cụ gì.
Trước đây toàn là ăn chung làm chung, mấy thứ như cái cày gì đó được góp lại dùng là được, tự mình trồng thì khẳng định không được. Ngoại trừ cày ra còn có các loại cuốc, thứ này không giống mấy nông cụ trồng trọt khác có thể tự mình làm ra mà phải mua mới xong. Theo Triệu Văn Thao thấy, tất cả đều là tiền đấy, đi một chuyến đến trạm nông kỹ của huyện thành. Không biết có phải là do thời gian còn chưa tới hay là làm sao mà nông cụ mới vẫn còn chưa tới, việc này khiến hắn cảm nhận được cơ hội làm ăn cho nên mới tính đến thành phố xem thử.
Diệp Sở Sở tự nhiên cảm thấy lời chồng nói rất đúng: "Vậy khi nào thì anh đi?"
"Ngày mai sẽ đi, anh sợ chậm thì sẽ bị người khác đoạt trước.” Triệu Văn Thao nói.
"Vậy anh dự định mang bao nhiêu tiền?" Diệp Sở Sở hỏi.
"Có lẽ nông cụ không ít tiền đâu, anh mang nhiều một ít, hai trăm đi. Bên anh ba em lại mang thêm một ít, bọn anh góp chung.” Triệu Văn Thao tính toán rồi nói.
"Được!" Diệp Sở Sở tìm tiền ra rồi lại chuẩn bị quần áo giày dép đi vào thành phố xong xuôi.
Tối đó Triệu Văn Thao đến nhà họ Diệp thảo luận một lần với Diệp Minh Bắc, ngày hôm sau hai người đi đến thành phố, mà lúc này từng nhà đều bận rộn vận chuyển phân bón nhà nông đến đất trồng.
Thực ra phân bón nhà nông này đều giống nhau, là phân người.
Bởi vì tất cả gia súc đều tập trung ở trong đội sản xuất, phân heo, phân dê, phân lừa các loại đều thuộc về tập thể. Tuy là phân đất rồi nhưng số phân này lại không phân. Bí thư nói rồi, còn có đất cơ động cần dùng, ruộng nương không thể bỏ hoang mà đất cơ động cũng phải trồng để lấy lương thực dùng cho đại đội chi tiêu.
Lúc này phân hóa học vẫn chưa phổ cập, để tích góp thêm từng tí một phân bón mà một vài cụ già đi ra ngoài đi bộ đều cõng theo cái sọt phân, cầm một cái xiên phân đi khắp nơi nhặt phân, một năm cũng có thể nhặt được không ít.
Phân được vận chuyển đến ruộng rồi dùng loại công cụ có hai răng để đập nát, chờ lúc gieo giống sẽ dùng đến.
Nhà họ Triệu chỉ có một cái nhà xí, phân hàng năm đều dùng ở trong vườn rau nhà mình. Năm nay phân đất cần dùng đến, cũng không còn phân bón khác nữa. Cha Triệu không thể làm gì khác hơn là chia ra cho mỗi con trai một phần, tự mình đến lấy đi, về phần ông thì không cần đến.
Triệu Văn Thao nghe xong thì biểu thị không cần, ít thứ ấy thì làm được trò trống gì, hắn chạy đi buôn bán trong thời gian dài như vậy, biết có thể kiếm được phân từ nơi nào.
Anh ba Triệu đem về ít phân này rồi vận chuyển đến ruộng nước, bảo chị ba Triệu đến bờ ruộng đập nát, còn mình thì giữ chức thợ mộc vài ngày làm cái xe gỗ nhỏ. Có con la rồi, việc kinh doanh đậu phụ của anh ta đã có thể khai trương rồi.
"Chú sáu đi vào thành phố rồi à?" Anh ba bán đậu phụ xong, trở về hỏi anh tư Triệu.
"Không biết, anh nghe ai nói đấy?" Anh tư hỏi.
"Thôi Đại nói đấy.” Anh ba khẽ hừ một tiếng: "Chú sáu có bản lĩnh rồi, nó thuê Thôi Đại xử lý đất cho nó đấy!"
Thôi Đại chính là người mà hắn cho lương thực rồi thuê đi nhặt củi đốt vào năm ngoái khi Triệu Văn Thao không thể tiếp tục nhìn vợ mình đi kiếm rơm củi mà chính mình thì lại không rảnh để làm ấy.