Diệp Sở Sở bắt đầu ăn, chị bốn nheo mắt nhìn, thật đúng là nhân đậu hũ dưa chua tối hôm qua còn dư, nói: "Thím sáu ấy, em đây là bình thường ăn nhiều thịt, không giống như chị, quanh năm suốt tháng đều không thấy được miếng thịt, đầu năm mới có thể ăn chút, ăn bao nhiêu cũng không chán!"
Mẹ Triệu không vui nhìn chị ta một cái, nói thầm một câu ‘lại phát bệnh’ trong lòng!
Diệp Sở Sở cười nói: "Xem chị tư nói kìa, tuy rằng em từ nhỏ không phải là thiếu thịt ăn, nhưng đâu có tới nỗi ăn không chán, này không phải là đang mang thai nên phản ứng lớn hay sao."
"Vậy em không có lộc ăn rồi." Chị tư thuận miệng nói.
"Qua mấy ngày nay thì tốt rồi, sau này sẽ không như vậy." Chị cả nói.
"Nhanh ăn đi, bánh chẻo sắp nguội rồi." Mẹ Triệu hô.
Mọi người lại bắt đầu ăn, lúc này mới bỏ qua đề tài này.
Mùa đông ngày ngắn, cơm nước xong cũng sắp đến buổi tối, chị cả và chị năm liền ở lại một đêm, ngày hôm sau mới đi.
Bọn họ đi rồi, anh em nhà mẹ đẻ của mẹ Triệu và đám con cháu đến chúc tết, tiếp theo lại là cô dì chú bác họ hàng thân thích lục tục đến, chị dâu hai và chị ba cũng về nhà mẹ đẻ chúc tết, anh hai Triệu và mấy anh em mình đại diện cha mẹ đi chúc tết thân thích ở trong thôm, cho nên Triệu Văn Thao, mãi cho đến mùng năm tháng giêng cũng không nhàn rỗi.
Các nhà đều như vậy, dung lời mẹ Triệu nói mà nói, thân thích càng đông càng mệt thân, mà ngày tết chính lúc tốt nhất để thân thích qua lại với nhau.
Qua mười lăm tháng giêng cũng có nghĩa là qua năm mới, Chu Mẫn cũng sắp quay về trường ở Kinh.
Diệp Sở Sở không tiện về nhà mẹ đẻ, Chu Mẫn và Diệp Minh Bắc lại đây thăm cô, thuận tiện tới lấy bản thảo thiết kế của Diệp Sở Sở.
"Chị dâu khi nào thì đi?" Diệp Sở Sở đem mấy bản thiết kế mà mấy ngày nay cô đã phác thảo cho Chu Mẫn xem.
"Ngày mốt chị đi, giữa trưa bắt xe vào thành phố, rồi đi xe lửa chuyến ban đêm." Chu Mẫn lật xem bản thảo một chút, cẩn thận đặt lại trong túi của mình: "Về rồi chị lại xem kỹ."
"Đi chuyến tàu đêm à?" Diệp Sở Sở có chút lo lắng.
"Không sao đâu, anh em dẫn chị ra bến xe mà." Chu Mẫn cười nói: "Anh ấy ở trong thành phố một đêm, ngày hôm sau rồi trở về."
"Vậy thì còn được, bằng không muộn như vậy, nguy hiểm biết bao nhiêu." Diệp Sở Sở còn chưa đến thành phố, ngẫm lại hơn nửa đêm một mình chờ xe lửa, liền cảm thấy không an toàn.
Chu Mẫn gật đầu: "Đúng vậy, lúc trước mua chuyến ban ngày là được, nhưng hiện tại phải quay về Kinh, vé khó mua, anh em không mua được, chỉ đành mua chuyến đêm."
"Chị dâu, không thể ở lại thêm vài ngày sao? Khai giảng chắc còn lâu mới tới?" Diệp Sở Sở nói.
"Khai giảng đúng là chưa tới, nhưng không phải là còn chuyện quần áo hay sao, chị phải đi trước sắp xếp một chút, sợ đến khi khai giảng thì bận quá." Chu Mẫn nói.
Chị cũng không muốn đi sớm như vậy, chủ yếu vẫn là lưu luyến chồng, nhưng mà bên kia cần chuyện lớn phải làm, hơn nữa thiết kế của Diệp Sở Sở cũng đã làm ổn thỏa, cho nên mới vội quay trở lại.
Nói trắng ra là, hiện tại mau chóng kiếm tiền.
"Sở Sở, em đã quên, chúng ta còn có sự nghiệp sao?" Chu Mẫn vỗ vỗ túi.
Diệp Sở Sở hiểu được, cô nở nụ cười. Đúng vậy, tuy rằng thiết kế của cô đã chiếm được sự coi trọng của chị dâu nhưng rốt cuộc vẫn chưa có chỗ đứng trên thị trường thì vẫn chưa có ý nghĩa.
Diệp Minh Bắc và Triệu Văn Thao cùng nhau về phòng, hai người đang bận nấu cơm, Triệu Văn Thao nói: "Chị dâu phải về Kinh, lần sau phải nghỉ hè mới có thể trở về phải không?"
"Cũng không phải, ngày mồng một tháng năm được nghỉ, cô ấy sẽ về." Diệp Minh Bắc thái đồ ăn nói.
Triệu Văn Thao nhớ tới cái gì nói: "Anh ba, anh không muốn vào Kinh xem chút?"
Diệp Minh Bắc sửng sốt rồi nhìn về phía hắn, sau đó nở nụ cười: "Văn Thao, anh phát hiện, cậu rất có tham vọng đấy."
Triệu Văn Thao nở nụ cười: "Ha ha! Thật ra em đã sớm muốn đi, em cũng đã vào trong thành phố rồi, cũng đã nhiều năm trước. Lúc ấy nhìn rất phồn hoa, hiện tại không biết đã thế nào rồi nên em muốn đi xem."
Diệp Minh Bắc biết Triệu Văn Thao có ý gì, nghĩ nghĩ nói: "Để anh về hỏi chị dâu cậu xem thử, xem cô ấy có suy nghĩ gì?"
Triệu Văn Thao vội hỏi: "Anh ba, em cũng chưa muốn đi ngay bây giờ đâu."
Hắn đi cũng không chỉ là muốn nhìn xem, đi qua thôn Thái Bình mua một xe đồ ăn về đã lãng phí biết bao nhiêu là tiền rồi, càng đừng nói đi tới Kinh!
Hắn nghĩ tới, đi tới Kinh nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, trước hết phải chuẩn bị tiền bạc đầy đủ.
"Anh ba, em nghe chị ba nói về bên ngoài, lòng em như đang rạo rực vậy, em muốn nhìn xem cảnh khắp nơi đều có hoàng kim rốt cuộc là thế nào." Giọng điệu Triệu Văn Thao tràn ngập hào hứng: "Nơi này của em quá nhỏ, tin tức gì cũng đều tới rất chậm, thật sự là làm người ta gấp muốn chết."
Diệp Minh Bắc lại không nôn nóng chút nào, anh ta nếu giống như Triệu Văn Thao, thì đời trước đã không thể yên lặng chờ Chu Mẫn cả đời ở chỗ này, mà là đã sớm ngồi xe vào Kinh tìm người, một ăn cả ngã về không!
"Văn Thao, nóng vội ăn không ăn được đậu hũ nóng, tiền thì phải kiếm chậm rãi, vững chắc. Năm nay chia đất, trước cứ sắp xếp chuyện này ổn thỏa đã, còn muốn vào Kinh làm gì, đợi tốt chút rồi đi." Diệp Minh Bắc nói.
Triệu Văn Thao vội nói: "Không phải em không coi trọng chút đất này, chúng em được phân ba khẩu đất, em đã tính chút ruộng đất với dân cư trong hôn rồi, mỗi khẩu được chi chín mẫu đất, vậy ba khẩu được hai mươi bảy mẫu đất, anh ba nói xem, như vậy thì có thể làm gì tốt đây! Anh và chị ba con chưa có con, hai khẩu đất, mười sáu mẫu, đủ một năm ăn cơm lính!"
Diệp Minh Bắc nói: "Đất có ít cũng là căn cơ, có đảm bảo, lời này cậu cũng đừng nói ra ngoài!"
"Sao em có thể nói lung tung ra ngoài, chút đất này chắc chắn không được."
Diệp Minh Bắc gật đầu đồng ý: "Chị dâu của cậu cũng nói như vậy, nhưng đất cũng không thể không có được, đến lúc làm chút giống hoa màu không cần nhiều thời gian chăm sóc, bỏ ra thời gian rảnh làm việc khác là được."
"Em biết, em nghĩ kĩ rồi, sang năm Sở Sở có con sẽ không thể làm việc đươc, em cũng không muốn làm mấy giống kia, làm chút giống ngô với hoa hướng dương, trồng mấy giống này không những bớt việc, còn có thể bán tiền." Triệu Văn Thao nói.
"Nhưng cũng không thể nào trồng hết được, đến lúc đó vào vụ mùa thu hoạch cậu bận quá không kịp làm thì sao!" Diệp Minh Bắc nhắc nhở nói.
"Không sao, nếu bận quá thì cùng lắm em đi thuê người." Triệu Văn Thao nói thực thoải mái.
Diệp Minh Bắc bất đắc dĩ nở nụ cười, thu hoạch vụ mùa đi thuê người, đại khái cũng chỉ có em rể anh ta mới dám nghĩ, còn dám làm như vậy.
Làm vài món thức ăn, làm cơm gạo kê, lần này không uống rượu, mọi người chỉ ăn cơm nói chuyện.
“Trong đội cũng đã thông báo, hai mươi bắt đầu chia đất." Diệp Minh Bắc nói: "Các cậu thì sao?"
Triệu Văn Thao nói: "Chúng em chắc cũng như vậy, em không biết, đợi em hỏi cha em sau."
"Chia đất ra, tâm tư mọi người đều để vào đất, không thể đi xe nữa?" Chu Mẫn gắp đồ ăn nói.
Triệu Văn Thao cười nói: "Ở nông thôn chia đất, nhưng trong thành cũng không chia, chị dâu yên tâm, sẽ không chậm trễ chuyện đi xe đâu."
"Chị cũng không lo lắng cái này, nếu không thể đi xe thì nghỉ ngơi tốt một chút, chuẩn bị cho tốt cái chuyện phân chia đất này, này cũng là chuyện lớn."
"Không sao đâu, còn có cha em mà, không thể thiếu phần của chúng em." Triệu Văn Thao nói xong nhìn vào vợ mình nói giỡn: "Cho dù không có đất em cũng không có thể để hai mẹ con cô ấy bị đói, bằng không vị trí trụ cột gia đình này của em nên bỏ đi rồi!"