Triệu Văn Thao cười ha ha: "Vợ ơi, em nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa anh mang bánh chẻo lại đây cho em!"
"Được không đấy, em làm gì yếu ớt như vậy, để em tự mình qua đó ăn là được rồi." Diệp Sở Sở vội nói.
Triệu Văn Thao theo cầm mấy thứ rau xanh trong hầm đi qua, chị hai thấy thế cũng quay về phòng cầm hơn mười cái làn thông cùng một gói to thịt chay, làm bằng đậu giả thịt nên gọi là thịt chay.
Chị ba về phòng lấy mấy miếng đậu hũ, anh ba nhìn thấy vậy thì định nói, chị ba trừng mắt liếc anh ta một cái: "Còn đang có khách đấy, anh đừng dọa người."
Anh ba lập tức nghẹn họng, chờ chị ba đi qua, thấp giọng nói thầm: "Lấy một miếng là được rồi, còn lấy nhiều như vậy, đúng là thứ đàn bà phá của!"
Anh tư thấy mấy anh em chị em dâu đều đi lấy đồ, mình cũng không thể không lấy được, nhưng trong nhà cũng không có gì, cuối cùng xách nửa túi mì soba mang đến.
Bánh chẻo làm bằng bột mì đêm trừ tịch đã dùng gần hết rồi, chỉ có thể ăn bột kiều mạch, nhưng mà lần này chị cả và chị năm mang về đây hai mươi cân bột mì, dư sức gói bánh chẻo. Mà mẹ Triệu là người giỏi xoay sở, vẫn chủ yếu dùng kiều mạch cuối cùng bỏ chút ít bột mì vào, này cũng là đang giả làm bánh chẻo từ bột mì, còn nhân thì chính là nhân thịt heo dưa chua, đương nhiên cũng là dưa chua nhiều, thịt heo ít.
Nhân và bột đều chuẩn bị cho tốt, đưa bột bỏ lên trên giường, mấy người đàn ông đi rửa tay rồi bắt đầu gói.
Đàn ông nhà họ Triệu chẳng những làm vằn thắn nấu cơm, mà con rể cũng không ngoại lệ, câu nói không phải người một nhà không tiến vào cùng một cửa, vẫn là rất có đạo lý.
Mẹ Triệu mang theo mấy người vợ đi làm đồ ăn, chị hai nấu chung thịt chay với hành mang sang thành một món, đậu hũ chị ba lấy hâm chung với miến, thịt và dưa chua thành một món, rau Triệu Văn Thao lấy tới nấu chung với thịt, dưa chuột và trứng gà, rau hẹ và thịt khô, mẹ Triệu lấy cải trắng của mình nấu thịt thấu một món, mộc nhĩ và nấm thành một món, cuối cùng là một đĩa sơn tra ngâm.
Sơn tra ngâm ngon và nhiều, không giống đào ngâm với lại táo ngâm, chỉ được có vài miếng, cam ngâm cũng không khác gì, nhưng mà ăn có hơi đắng.
Cha Triệu lấy một chén nhỏ rồi bỏ tỏi đã giã nhỏ vào rồi rót nước tương sau đó bỏ thêm chút dầu vừng, Triệu Văn Thao lại bỏ thêm vào chút rau thơm.
Một bàn lớn đồ ăn được mọi người dọn lên, bọn nhỏ cũng đói bụng, gào khóc chạy vào.
"Cháu đói bụng quá, bà ngoại!"
"Mẹ ơi con đói!"
"Ăn cơm ngay đây!" Mẹ Triệu nói một tiếng, sắp xếp mấy đứa nhỏ vào cái bàn trong phòng phía Tây, mỗi loại thức ăn mang ra một ít, sau đó lấy bánh chẻo cho bọn nhỏ ăn.
Anh rể cả đem bình nước ngọt có ga vị cam mà mình mang đến chia cho bọn họ.
Ở căn phòng phía Đông, đám đàn ông cùng nhau ngồi trên giường lò, đồ ăn là bánh chẻo và cả rượu được đem ra, dưới giường, phụ nữ cũng có một bàn, ăn bánh chẻo và uống rượu thoải mái.
Lúc ăn cơm, Diệp Sở Sở lại đây. Anh tư cũng không đưa đồ ăn cho vợ mình mà cũng gọi vợ mình tới.
Chị tư vốn không muốn đến, nhưng chị ta lại không thể tưởng tượng có nhiều đồ ăn như vậy, chồng chị không thể nào cứ mang mỗi thứ một ít tới cho chị ta được, vậy thì ăn rất mệt.
Mẹ Triệu nói: "Mọi người nhanh ăn đi, trời đều đã trễ thế này!"
"Nào, anh cả, để em rót đầy cho anh." Triệu Văn Thao bưng rượu cụng li với anh rể cả và anh năm.
Bàn dưới, Diệp Sở Sở cũng rót rượu cho hai chị chồng của mình, hôm nay uống chút rượu cho ấm người.
"Ăn trước chút đồ ăn hay chút bánh chẻo rồi lại uống rượu, bằng không bụng không thoải mái." Mẹ Triệu nói.
Cha Triệu nói: "Có muốn uống rượu nóng không? Hay mang đi làm nóng một chút."
"Cha, không cần làm nóng đâu, thức ăn với bánh chẻo cũng nóng rồi." Anh rể cả nói.
"Các con có muốn uống nóng không?" Cha Triệu hỏi hai đứa con gái.
"Cha, không cần đâu." Chị cả nói.
Chị hai cười nói: "Cha đây là quan tâm con gái đấy."
Cha Triệu đối xử với hai đứa con gái với mấy đứa con trai đều tốt, trừ đứa con bé bỏng Triệu Văn Thao ra, dù sao sau chị cả là có mấy đứa con trai, sau chị năm là đứa con nhỏ, hai đứa con gái này mang vận may con trai đến cho cho họ như vậy, làm cha mẹ nào mà không thích.
Không có cách nào, ở nông thôn quan niệm cứ như vậy, đây là sự thật.
Mấy anh em trên giường cùng hai người anh rể trò chuyện uống rượu, bàn dưới giường mấy chị em cũng đang nói chuyện.
"Cách ngày Sở Sở sinh còn bao nhiêu nữa?" Chị năm hỏi.
"Hiện tại đã được hai tháng rồi, chắc cỡ bảy tám tháng nữa." Mẹ Triệu nói: "Vợ của thằng tư cũng kém con bé một tháng."
"Đúng lúc bận rộn." Diệp Sở Sở nói.
"Dù bận rộn cũng phải sinh." Chị cả nói: "Đến lúc đó thật sự không được thì để chị trở về giúp các em vài ngày."
Chị năm nói: "Em cũng nghỉ vài ngày rồi về giúp."
"Không cần, em cứ ở đó mà làm, xin nghỉ nhiều không tốt, để chị đi về là được rồi." Chị cả nói.
Diệp Sở Sở vội nói: "Chị cả, chị năm, không cần đâu, mẹ em nói mẹ sẽ đến đây chăm em trong tháng."
Chị tư cười nói: "Đến lúc đó sẽ kêu mẹ chăm chị vậy."
Hai người mẹ tất cả mọi người đều biết là đang nói đến ai.
Mọi người nghe thấy lời chị tư nói thì đều thực vừa lòng. Chị tư tuy rằng tật xấu nhiều nhưng thái độ đối với mẹ chồng cũng đúng mực, không giống một người con dâu vô lương tâm cho rằng mẹ chồng không tốt. Chị tư vẫn cảm thấy được mẹ chồng còn tốt hơn nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ chị ta chỉ biết cướp đoạt đồ vật của chị ta, mà mẹ chồng tốt xấu gì còn có thể tính toán vì chị ta.
"Tam Nha Tứ Nha đều là mẹ chăm sóc, lại chăm thêm một đứa nữa cũng không phải việc gì khó." Mẹ Triệu nói.
"Con tin mẹ." Giọng điệu chị tư tràn ngập sự tin cậy đối với mẹ chồng.
Chị cả và chị năm liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn Diệp Sở Sở, Diệp Sở Sở lại làm như gì không có chuyện gì, ăn thức ăn rồi ăn bánh chẻo, chỉ chuyên tâm ăn uống.
Nhân bánh chẻo có thịt heo, Diệp Sở Sở ăn có chút không thoải mái, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, nhưng mà ăn đến một nửa thì bắt đầu buồn nôn, lập tức rời bàn chạy ra ngoài ói ra.
"Lúc này mới hai tháng mà phản ứng lớn như vậy?" Chị cả kinh ngạc.
"Đúng vậy, lúc được một tháng đã có chút phản ứng, con bé còn không biết, để em đi xem con bé." Chị hai bưng chén nước cùng đi ra ngoài.
"Chị tư, chị thì sao, cũng nôn nghén à?" Chị năm hỏi.
Chị tư do dự có nên nói muốn nôn hay không, lại nhìn đến bàn đầy đồ ăn và bánh chẻo, cuối cùng vẫn tiếc nuối lắc đầu nói: "Bây giờ vẫn chưa có phản ứng gì, không biết về sau như thế nào."
"Vậy thì tốt, nôn nghén đúng là chịu tội." Chị cả nói.
Diệp Sở Sở ói ra một hồi rồi trở về, không có cách nào ăn bánh chẻo nữa, liền ăn chút đồ ăn, mẹ Triệu nói: "Tối hôm qua vẫn còn có chút bánh chẻo nhân chay, để mẹ hâm nóng cho con?"
Diệp Sở Sở nào dám để mẹ chồng đi làm, vội nói: "Mẹ, mẹ ngồi đi, để con đi làm."
"Để chị đi cho!" Chị ba nói: "Gian ngoài lạnh, em ngồi đi." Nói xong định đi.
Chị ba là người thẳng tính và thành thật nhưng Diệp Sở Sở không thể ngồi ở đây chờ chị làm đưa đến tận miệng, cũng muốn cùng đi ra ngoài, lại bị chị tư giữ lại.
"Không có việc gì, cứ để chị ba đi làm thôi, em là phụ nữ có thai, mau ngồi ở đây ăn chút đồ ăn."
Diệp Sở Sở vẫn rất không thoải mái, mẹ Triệu nói: "Chị ba con nói rất đúng, ngồi đi, con đi ra ngoài cũng không giúp được gì nhiều."
Rất nhanh chị ba bưng chén bánh chẻo chay lên, Diệp Sở Sở vừa thấy lại là đồ chiên, thật sự là không biết nên nói cái gì cho tốt.
"Chiên ăn ngon hơn hấp, nhanh ăn đi." Chị ba cười nói.
"Cám ơn chị." Diệp Sở Sở vội vàng nói cảm ơn.
"Cảm ơn cái gì, nhiều chuyện!" Chị ba khoát tay.