Tôn Tú Lan thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ, Cố Trường Kiện tức giận, lại muốn đánh Dư Minh Hâm. Nhưng Dư Minh Hâm bị đánh đã tỉnh rượu vài phần. Hắn ta mơ màng hồ đồ nhìn Cố Linh, sau đó lại quay sang nhìn nhìn Cố Á. Lúc này Dư Minh Hâm tức khắc hoảng sợ giống như trông thấy quỷ!
Hắn vừa mới uống say, trong lòng đặc biệt muốn tìm Cố Linh nói chuyện cho rõ ràng. Vì vậy chỉ xúc động lên liền đi tới Cố gia. Khi hắn đến nới, nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy liền thân màu hồng nhạt, lúc đó liền cho rằng, đó là Cố Linh. Sau đó, hắn liền bị “Cố Linh” lôi kéo vào trong phòng riêng. Khi đã vào đến phòng, Dư Minh Hâm không còn nhịn được nữa, vì vậy hắn bắt đầu sờ, rồi ôm hôn, .. người ở dưới thân hắn cũng không hề cự tuyệt..
Lúc này, khi đối mặt với hiện thực, cả người Dư Minh Hâm đổ mồ hôi lạnh, lời nói cũng nói không rõ: “Tôi, tôi……”
Cố Trường Kiện đi lên, lại chân đấm tay đá Dư Minh Hâm. Cố Á nhìn thấy vậy, liền xông lên bảo vệ Dư Minh Hâm: “Ba! Dù sao chắc chắn là con phải gả cho anh ấy, ba đánh anh ấy như vậy, về sau con gả qua đó cần phải sống như thế nào?”
Câu này của Cố Á làm cho Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan đều chấn kinh rồi. Tôn Tú Lan vội vàng không ngừng muốn kéo Cố Á ra: “Á Á, con đừng ngớ ngẩn! Phải gả đến Dư gia chính là Cố Linh, không phải con!”
Bà ta cũng không thể trước mặt con gái kế cùng chồng nói ra việc Dư gia cũng không phải là một gia đình tốt đẹp gì. Huống chi bà ta cũng đã sớm nói với Cố Á, Dư gia không tốt như trong tưởng tượng, như thế nào Cố Á lại không nghe bà ta?
Cố Á quả thật không tin những gì mẹ cô ta nói, cô ta hướng về phía cha mẹ hô to: “Dựa vào cái gì nhất định phải là Cố Linh gả qua đó? Con vì sao lại không thể gả đến Dư gia! Dù sao hiện tại Dư Minh Hâm đã đối xử với con như vậy, con hoặc là gả đến Dư gia, hoặc là chết!”
Tôn Tú Lan tức giận đến không xong: “Con gả đến Dư gia, vậy thì trong nhà chúng ta, ai làm thành niên trí thức đi hải đảo?”
Cố Á đúng lý hợp tình nói: “Để Cố Linh đi hải đảo! Con gả đến Dư gia!”
Cố Trường Kiện trước sau vẫn luôn cau mày, Tôn Tú Lan tức giận đến mức, thiếu chút nữa đứng cũng không vững, mà Cố Linh trước sau vẫn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, vẻ mặt đạm nhiên.
Sau khi Cố Linh nghe thấy việc đi hải đảo liền hạ lông mày.
Cô cảm thấy, so với việc ở lại trong cái thành phố làm cho cô không cảm thấy vui vẻ này, thì việc đi hải đảo quả thật rất tốt.
Đời trước, Cố Linh chưa bao giờ rời khỏi thành phố đã được sinh ra từ nhỏ này, đời này nếu có cơ hội, cô rất muốn đi ra bên ngoài nhìn thế giới. Cô muốn đến Hải Nam, muốn đi qua chỗ biển rộng mà mẹ cô đã đi mà chưa trở về..
Trong Cố gia lúc này lâm vào im lặng, cuối cùng, Cố Trường Kiện đuổi Dư Minh Hâm ra khỏi nhà. Trước khi Dư Minh Hâm rời đi, ông ta còn không quên cảnh cáo hắn, ngày mai mang theo cha mẹ cùng nhau tới Cố gia xử lý chuyện này!