Cuối cùng, Cố Linh lấy tiền đổi phiếu, sau đó bỏ thêm tiền mua cho mình hai chiếc váy mới thật đẹp. Một cái váy màu đỏ rực, một cái váy khác lại là màu trắng. Lúc Cố Linh thay vào người bộ váy mới, người bán hàng hai mắt đều nhìn thẳng vào cô.
Cố Linh nhìn bản thân trẻ trung, xinh đẹp trong gương, hai mắt đều cong cong thoải mái.
Sau khi mua xong đồ, Cố Linh cũng không quay về nhà, cô muốn đến thăm bạn tốt của mẹ mình là dì Trần.
Dì Trần rất yêu quý Cố Linh, khi mẹ Dương San của cô qua đời, bà lại càng đau lòng, thương yêu cô hơn. Thậm chí, trong khoảng thời gian nửa năm kể từ khi mẹ cô mất, lúc đó Tôn Tú Lan chưa vào cửa Cố gia, Cố Trường Kiện lại không biết chăm sóc cho con gái, thì Cố Linh chính là được dì Trần đón về nhà bà chăm sóc chiếu cố.
Chỉ là sau đó Tôn Tú Lan vào cửa Cố gia, có một ngày, không biết Tôn Tú Lan nói gì với dì Trần, mà kể từ đó, dì ấy không còn đến Cố gia nữa, dần dần cũng xa cách với Cố Linh.
Thấy Cố Linh hôm nay bỗng nhiên tới cửa, Trần Tuyết Phượng đang ngồi đọc báo, kính mắt thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Linh Linh, sao hôm nay con lại nhớ tới dì mà tới đây?”
Hai mắt Cố Linh cảm thấy đau xót. Đời trước không phải là không có người thật tình yêu thương cô, ít nhất còn có dì Trần luôn đối xử thật lòng với cô. Tuy rằng, có một khoảng thời gian nhiều năm, cô không biết vì sao dì Trần lại xa cách với cô, nhưng trước khi dì Trần qua đời, bà có viết cho cô một lá thư. Trong thư bà có nói với cô, nhất định không được nghe theo lời của Tôn Tú Lan.
Chỉ là khi đó, Cố Linh không để ý tới những lời dì Trần nhắc nhở, vẫn bị vẻ ngoài ôn nhu của Tôn Tú Lan cùng nước mắt của bà ta đánh lừa.
Cố Linh đem trái cây mua trên đường để lên bàn, cười nói : “Dì Trần, sau khi mẹ con qua đời, con lúc đó còn nhỏ không hiểu chuyên, không thường xuyên đến thăm dì. Dạo này thân thể dì vẫn tốt chứ?”
Trần Tuyết Phượng sửng sốt, vành mắt hồng hồng: “Thân thể của dì vẫn tốt, nhưng thật ra con… Thật sự trưởng thành rồi. Con bây giờ thật xinh đẹp. Trách không được khi mọi người nhắc đến con đều nói, con là hoa khôi trong xưởng thực phẩm a! Chỉ là, dì nghe người ta nói, mẹ kế của con sắp xếp cho con gả đến Dư gia?”
Dì Trần vừa nói, vừa châm trước lời muốn nói, trong lòng cảm thấy có vài lời không biết có nên nói với Cố Linh hay không. Rốt cuộc, Tôn Tú Lan mới là mẹ kế của con bé.