Cho nên Cố Linh đột nhiên quay người lại, đầu gối nâng lên trực tiếp cho Dư Minh Hâm một kích thật mạnh vào nam căn của hắn.
Đó là nơi nam tính nhất nhưng cũng là nơi mềm yếu nhất. Dư Minh Hâm đau đớn che lại nam căn của mình, sắc mặt thống khổ. Cố Linh chỉ lạnh lùng nhìn hắn : “Anh nên tôn trọng tôi một chút, nếu còn có lần sau, tôi sẽ làm cho anh thân bại danh liệt vào đồn cảnh sát!”
Cố Linh nói xong, không thèm quan tâm Dư Minh Hâm đau đớn như thế nào, vội vàng rời đi, cô hôm nay thật sự muốn đi dạo phố mua đồ nha.
Rốt cuộc trong tay Cố Linh đã có tiền, cô phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, ăn gì mặc gì, cần gì, tất cả đều phải có.
Đời trước, trước khi cô kết hôn, bao nhiêu tiền lương đều bị Tôn Tú Lan lấy mất. Sau khi kết hôn, cô lại nơi nơi đều suy xét đến chồng cùng mẹ chồng, vì vậy mặc dù trong nhà có tiền, cô cũng không quá chú trọng chăm sóc bản thân. Nhưng hiện tại thì sao? Cô đã thông suốt, tỉnh táo rồi, con người sống trên đời này, cần phải coi trọng bản thân mình nhất.
Dư Minh Hâm ở phía sau, đau đến hút khí, trên mặt hắn ta đều là không cam lòng, nhưng hắn lại không có cách nào, trơ mắt nhìn Cố Linh rời đi.
Trên đùi Cố Linh vẫn đang có vết thương, nên cô không đi nhanh được. Khi vừa ra tới đường lớn bên ngoài, đầu tiên Cố Linh quyết định đi ăn một chén mì. Mì thơm ngào ngạt, nước dùng gia truyền, Cố Linh cắn một miếng, mì vừa thơm vừa mềm lại trắng, giống như tuyết trắng vậy. Cố Linh ăn mì đến sung sướng!
Bởi vì Tôn Tú Lan nấu nướng luôn bớt này bớt kia, bà ta không bỏ được tiền mua thức ăn. Nên buổi tối Cố Linh ăn còn chưa no, một chén mì xuống bụng làm cho cô cảm thấy thật thoải mái.
Rồi sau đó, Cố Linh cầm phiếu đi mua cho mình một cái quần mới. Nhưng chỉ mua một cái quần thì không đủ, cô đang ở độ tuổi trẻ trung, xinh đẹp, váy đẹp cũng cần phải có hai cái. Muốn mua váy nhưng trong tay lại không có phiếu, Cố Linh lén lén lút lút hỏi người bán hàng có tồn phiếu hay không, cô dùng tiền đổi phiếu, giá phiếu cao một chút cũng không sao, dù sao chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ là được!