Thôi Văn Đống đưa bọn họ ra đến cửa, vừa mới xoay người lại đã nghe được bà nội đang kêu rên: “Cái thằng Thôi Trí Viễn khốn nạn này tàn nhẫn thật đó, hình như nó không chịu nhận chúng ta thật rồi, giống hệt con ranh Thôi Lan Chi kia, chúng ta đã nuôi ra hai đứa vô ơn rồi.”
Ngay từ đầu khi biết được Thôi Trí Viễn đã về, trong lòng hai ông bà già này vui sướng cỡ nào thì hiện tại lại tức giận cỡ đó, bọn họ thật sự không ngờ rằng ông ấy lại trở nên lạnh lùng đến như vậy.
Trong nhận tri của bọn họ, ông ấy chính là người có tính cách tốt nhất trong số ba đứa con trai, là người dễ đắn đo nhất, hoàn toàn không ngờ rằng hiện tại ông ấy cũng đã thay đổi, trở thành người mà đến cả bọn họ cũng không quen biết.
Lúc nãy Tiền Mộng Bình chỉ lên tiếng chào hỏi với Thôi Trí Viễn, cả quá trình ở giữa đều không mở miệng nói gì, lúc này mới nhìn về phía phong thư trong tay con trai nói: “Văn Đống, mẹ giữ số tiền này giúp con, sau này mẹ lại cầm đi chuẩn bị quan hệ, mua thêm vài thứ đưa vào cha cha của con, để bọn họ ở bên trong sống tốt hơn một chút.”
“Không cần, đây là tiền chú hai cho con, con tự giữ được, con sẽ gửi đồ vào cha cha đúng hạn.”
Thôi Văn Đống không đưa cho bà ta, hiện tại anh ta cũng đã nhìn thấu mọi việc rồi, Tống Thao nói không sai, anh ta chính là kẻ coi tiền như rác lớn nhất trong nhà, hiện tại cũng đã nhận ra địa vị của mình trong lòng ông bà cha mẹ.
Cuối cùng thì anh ta cũng không thể bằng anh trai, không bằng chú ba, thậm chí còn không bằng cả thằng cháu trai bé tí.
“Văn Đống, con cầm nhiều tiền như thế không an toàn, con đưa cho chúng ta giữ sẽ ổn hơn, sau này khi nào con cần tiền bà lại đưa cho con.” Bà già họ Thôi không kêu gào nữa, cũng lăm le bức thư trong tay của anh ta.
“Không cần, con đã là người trưởng thành rồi, con có thể tự giữ tiền.”
Giọng điệu của Thôi Văn Đống vô cùng lạnh nhạt, cũng đã đứng thẳng dật: “Ngay từ đầu con cho rằng tiền và tài sản trong nhà đã bị lấy đi hết rồi, hiện tại xem ra vẫn còn chưa, có lẽ trong tay ông nội bà nội và mẹ còn có có không ít.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-887.html
.]
“Con cũng không hỏi thăm xem ông bà và mẹ có bao nhiêu, cũng không can thiệp vào chuyện sau này mọi người muốn xử lý phân phối như thế nào, nếu ông bà và mẹ muốn chia cho con thì chia, không chia cho con, con cũng không cưỡng cầu.”
“Con ở bên ngoài thức khuya dậy sớm bán hàng vỉa hè cũng rất vất vả, không chỉ vừa khổ vừa mệt mà đúng là còn rất mất mặt, thường xuyên bị mắng bị cười, kiếm chút tiền sống cho qua ngày cũng rất vất vả.”
“Nếu trong tay ông nội bà nội và mẹ còn có tiền, sau này con và Phán Nhi sẽ không nộp tiền sinh hoạt nữa. Phán Nhi còn chưa trưởng thành, em ấy sẽ ăn ở trong nhà, con lớn rồi, sau này con sẽ không về nhà ăn uống ngủ lại nữa, chờ đến lễ tết mừng thọ này nọ, con sẽ tặng chút tiền coi như báo hiếu, thỉnh thoảng sẽ mang vài thứ về.”
“Ông bà và mẹ cũng đừng trách con ích kỷ này nọ, ngoại trừ bán hàng vỉa hè ra, con đã không còn con đường nào khác, hiện tại cũng đã hai mươi tuổi, không có ai lo liệu chuyện kết hôn này nọ cho con, con chỉ có thể tự dựa vào chính mình, con phải để dành tiền cưới vợ cho mình.”
Giọng điệu nói chuyện của Thôi Văn Đống rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra rõ ràng đã rất thất vọng, ánh mắt cũng vô cùng lạnh nhạt, nói xong lập tức nói với em gái: “Phán Nhi, em đi lấy sổ hộ khẩu và tiền của em, anh dẫn em đến xã tín dụng mở tài khoản. Tiền của hồi môn mà chú hai đưa cho em, em mở tài khoản rồi gửi tiền trong ngân hàng, để ở trong nhà không an toàn.”
“Dạ được.”
Thôi Phán Nhi cũng không nhỏ, đã không ngu, biết anh hai là vì muốn tốt cho mình, cũng biết rõ đưa số tiền này cho mẹ chẳng khác gì mất trắng, không nói hai lời lập tức xoay người rời đi lấy sổ hộ khẩu.
Hai anh em bọn họ vừa đi, bầu không khí trong nhà nặng nề giống như muốn đọng lại, ba gương mặt đều xanh mét khó coi giống hệt như nhau.
Mấy người Thôi Trí Viễn còn chưa đi xa, thấy hai anh em bọn họ cũng đi ra theo, ông ấy hỏi thử: “Văn Đống, Phán Nhi, hiện tại hai đứa đi bán hàng nữa hả?”
“Dạ không, bọn con đi đến xã tín dụng gửi tiền.” Thôi Văn Đống vỗ nhẹ lên ba lô.