“Cha đẩy anh cả, em ba và Văn Hào lên con đường chính trị, bọn họ có tương lai sao?”
Cũng không chờ ông ta trả lời, Thôi Trí Viễn lại cười mỉa nói: “Nghe nói trong mười năm qua đều vô cùng nở mày nở mặt, cao cao tại thượng, đắc chí cuồng vọng đến mức quên mất bản thân mình là ai, đây chính là tương lai mà cha nói đó hả?”
Trước khi đi ra nước ngoài, Thôi Trí Viễn đã không đồng ý chuyện cha mẹ anh em đi làm chính trị, ông ấy quá hiểu biết tính cách của bọn họ, bọn họ trời sinh am hiểu luồn cúi, người như thế sớm muộn gì cũng sẽ vào nhầm lạc lối, sớm muộn gì cũng sẽ đi vào song sắt kia thôi.
“Mấy người anh cả con đều bị phạt rồi, con cần gì phải nói mát như thế nữa chứ.” Sắc mặt của bà già họ Thôi vô cùng khó coi.
“Tôi không có ý định nói mát cái gì, một nét bút không viết được hai chữ Thôi, bọn họ ngồi tù, lý lịch có tiền án, không có tiền đồ và danh tiếng, tôi làm anh em với bọn họ, mặt mũi cũng chẳng sáng sủa gì.”
“Chỉ có điều, nếu biết trước có ngày hôm nay, lúc trước mấy người cần gì phải làm như thế chứ.”
“Mấy người cũng đừng nói là bày quán bán hàng vỉa hè không có mặt mũi xấu hổ này nọ, tôi ở nước ngoài cũng đang làm ăn buôn bán, cũng bắt đầu khởi nghiệp từ việc bày hàng quán bán hàng giống như hai đứa Văn Đống, những vất vả khó khăn tôi chịu đựng còn hơn hai đứa nó gấp trăm lần.”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy bày quán bán hàng là mất mặt, chúng tôi cung không ăn trộm cướp giật của ai, quang minh chính đại, mỗi một đồng tiền đều là do tự tay mình vất vả cần cù lao động kiếm được, ai điều tra cũng không sợ, tiền sạch sẽ hơn số tiền mà mấy người anh cả ăn hối lộ trái pháp luật ngàn vạn lần, khi xài tiền cũng yên tâm hơn nhiều.”
“Còn chuyện sắp xếp đưa mấy người ra nước ngoài, tôi chưa từng suy nghĩ đến, cũng sẽ không sắp xếp.”
“Tôi đã cho mấy người tiền dưỡng lão, đã không nợ gì hai người. Còn chuyện mớ hậu quả mà anh cả, em bà và em rể để lại cũng không đến lượt tôi đi xử lý, tôi cũng sẽ không xử lý.”
Thấy ông ấy nói chuyện quyết liệt như thế, mặt mày ông già Thôi xanh mét: “Trí Viễn, tại sao hiện tại con lại trở nên m.á.u lạnh vô tình như thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-886.html
.]
“Mấy người dạy đó.”
Thôi Trí Viễn chỉ đáp lại bốn chữ.
Trong lòng ông già họ Thôi cứng lại, ôm ngực, trông có vẻ rất khó chịu: “Nói đến cùng thì con vẫn cứ oán trách cha mẹ, đổ hết mọi tội lỗi khiến con và Cung Vãn Đường ly hôn lên đầu của cha mẹ.”
“Chuyện ly hôn với Vãn Đường, tôi chưa bao giờ trách bất cứ ai, tôi chỉ trách chính mình, là tôi xin lỗi em ấy, tôi thấy thẹn với em ấy, phụ bạc em ấy, không liên quan đến bất cứ kẻ nào.”
“Tôi cũng chưa bao giờ oán trách hai người, tôi chỉ là trải qua quá nhiều chuyện, nhìn thấu và suy nghĩ thông suốt, không muốn cưỡng cầu nữa.”
“Thật ra m.á.u lạnh vô tình cũng không có gì không tốt, nếu như tôi có thể nghĩ thông suốt sớm hơn thì gia đình và hôn nhân của tôi cũng đã không thất bại, hai mẹ con bọn họ cũng sẽ không chịu khổ, chúng tôi cũng sẽ không chia xa.”
“Vẫn là câu nói kia, tôi không làm gì thua thiệt với hai người, càng không phụ lòng hai người, không phụ lòng ông trời, chỉ có lỗi với hai mẹ con bọn họ.”
“Lần này cảm ơn hai người đã truyền tin tức Vãn Đường còn sống và chuyện của Linh Lung cho tôi biết, số tiền tôi cho Văn Đống và Phán Nhi ngày hôm nay coi như là để cảm ơn.”
“Tôi hi vọng sau này chúng ta đừng tiếp xúc với nhau nữa, mấy người cũng đừng tìm tôi đòi hỏi cái gì, hiện tại quốc tịch của tôi là nước M, đã lập di chúc từ sớm, tất cả mọi thứ trên danh nghĩa của tôi đều sẽ cho con, sau này tất cả đều thuộc về Linh Lung và Tư Vi, vợ, con gái riêng, cha mẹ, thậm chí là bất cứ người có quan hệ huyết thống với tôi đều không có quyền kế thừa.”
Sau khi Thôi Trí Viễn nói xong, không thèm nhìn sắc mặt đen kịt của cha mẹ nữa, xoay người rời đi.
Thôi Lan Chi còn đứng trước cửa nghe được những lời này của anh hai, nhìn cha mẹ cười trào phúng, cũng quay đầu rời đi không thèm quay lại nữa.