Nhìn thấy mẹ mình bị người ta bạo lực lôi lên xe, mà bà ta còn đang chửi rủa kêu gào, Trịnh Siêu Lâm tức giận đến mức đứng không vững, vội hỏi hàng xóm nhà bên cạnh: “Dì Vương, dì có nhìn thấy cha của con không?”
“Cha của con đi đến nhà lão Hạ rồi.”
Ánh mắt của hàng xóm khi nhìn về phía anh ta mang theo chút thương hại, thấy anh ta có vẻ rất khó chịu, nói với đứa nhỏ bên cạnh: “Bân Tử, con chạy đến nhà bác Hạ gọi bác Trịnh về đi, cứ nói là bác gái Trịnh lại gây chuyện, bị cục công an bắt đi rồi.”
Cha Trịnh nhanh chóng chạy về nhà, Trịnh Siêu Lâm cũng không rõ mẹ anh ta đã nói khùng nói điên cái gì ở bên ngoài, chỉ có thể đoán là chuyện này có liên quan đến vợ của Lục Tĩnh Xuyên, hai cha con nhanh chóng đạp xe đạp chạy đến cục công an
Chờ đến lúc bọn họ chạy đến thì trong phòng thẩm vấn đã chật kín người, một đám đồng chí phụ nữ đang kêu gào mắng chửi Đỗ Xuân Quyên.
Cha Trịnh nghe vài câu, trên cơ bản đã đoán được đầu đuôi mọi chuyện, vội vàng sải bước đi đến trước mặt Đỗ Xuân Quyên, mặt đầy vẻ tức giận, giơ tay tát mạnh vào mặt bà ta vài cái, tiếng bàn tay vang dội đến mức những người khác đều run lên.
“Trịnh Phong Lương, ông dám đánh tôi, ông còn dám đánh tôi, tôi liều mạng với ông.”
Bình thường ở trong nhà Đỗ Xuân Quyên luôn rất cường thế, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau, nhưng lại chưa bao giờ đánh nhau lần nào, hôm nay ông ta vừa ra tay lập tức làm bà ta nổi điên.
Hai người đều đang trong trạng thái nổi giận, hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng, trực tiếp đánh lộn chửi nhau ngay phòng thẩm vấn.
Trịnh Siêu Lâm cản trái cản phải, kết quả cũng bị bọn họ cào bị thương, mu bàn tay và mặt đều bị cào chảy máu, anh ta không đủ khỏe, kéo mãi vẫn không thể tách hai người bọn họ ra, cuối cùng vẫn là đồng chí công an tra tay bạo lực kéo hai người ra.
Chuyện này cũng không khó điều tra, là Đỗ Xuân Quyên oán hận nhà họ Tống và nhà họ Chu, vô cớ liên lụy đến hai mẹ con nhà họ Cung, cố ý vu oan cho hai mẹ con bọn họ.
Trong lúc công an điều tra đăng lý, Đỗ Xuân Quyên lại không hề cảm thấy mình sai, tiếp tục gân cổ lên rống to: “Tôi không có vu oan cho bọn họ, con nhỏ Cung Linh Lung kia là đứa con hoang không biết cha là ai, lúc trước khi mẹ của nó ly hôn với chồng trước thì chưa mang thai, mẹ của nó tằng tịu với thằng nào đó mới sinh ra đứa con hoang là nó.”
“Rầm!”
Lục Tĩnh Xuyên giơ chân đá thẳng vào bụng bà ta, anh đá rất mạnh, đá bà ta ngã ngửa ra.
“Phụt… Phụt…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-792.html
.]
Mẹ Trịnh phun ra một búng máu.
“Mẹ.”
Trịnh Siêu Lâm lập tức chạy qua đỡ bà ta dậy, tức giận trừng mắt: “Lục Tĩnh Xuyên, mẹ tôi nói sai cái gì, làm sai cái gì thì đều có pháp luật phán xét. Anh đánh mẹ tôi là vận dụng tư hình, tôi có thể đi kiện anh.”
“Tôi vẫn cứ là câu nói kia, thích kiện thì cứ kiện.”
Lục Tĩnh Xuyên hoàn toàn không thèm để anh ta vào mắt, nhìn về phía Lục Tĩnh Dương đang đứng ở ngoài cửa nói: “Tĩnh Dương, điều tra địa chỉ nhà họ Thôi, dẫn người nhà họ Thôi đến đây đối chất với bà ta.”
Cục công an hành động rất nhanh, hai ông bà cụ nhà họ Thôi và Tiền Mộng Bình nhanh chóng được dẫn đến, bọn họ còn tưởng rằng vụ án của Thôi Ninh Viễn có thay đổi gì đó, nhưng đến đây rồi mới biết là không phải.
Tiền Mộng Bình nhìn thoáng qua xung quanh, nơi đây đều là những gương mặt quen thuộc, xụ mặt nói: “Các đồng chí công an, các cậu gọi tôi đến đây làm gì?”
“Tiền Mộng Bình.”
Lục Tĩnh Xuyên từ phòng bên cạnh đi ra ngoài, gọi tên của bà ta.
“Cậu là ai?” Tiền Mộng Bình không biết anh.
“Tôi là Lục Tĩnh Xuyên.”
Lục Tĩnh Xuyên tự giới thiệu trước, chỉ vào Đỗ Xuân Quyên đang nằm liệt trên ghế nói: “Bà có quen biết bà ta không?”
“Biết, đây là chị họ của tôi.” Lúc nãy Tiền Mộng Bình cũng nhìn thấy ba người nhà họ Trịnh, nhíu mày hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Là bà nói với Đỗ Xuân Quyên rằng vợ tôi, cũng chính là Cung Linh Lung là một đứa con hoang không biết cha là ai sao?” Lục Tĩnh Xuyên trực tiếp hỏi thẳng.
Tiền Mộng Bình đột nhiên thay đổi sắc mặt, giọng nói vô cùng chói tai: “Tôi nói lúc nào chứ?”
“Đỗ Xuân Quyên nói là bà nói.”