Sau khi đám đàn bà thích nói nhảm này bị đưa đến cục công an, cuối cùng cũng ý thức được mình gây ra họa lớn, quá trình thẩm vấn sau đó đều vô cùng phối hợp, thành thật khai ra hết tất cả mọi chuyện, cuối cùng cũng tìm hiểu nguồn góc, điều tra ra được mẹ Trịnh.
“Rầm rầm rầm…”
Cửa bị gõ rất mạnh, Trịnh Siêu Lâm đang nằm ở trong phòng gian nan xoay người bò dậy, yếu ớt hỏi: “Ai thế?”
“Trịnh Siêu Lâm, mở cửa ra.”
Bên ngoài vang lên tiếng của Lục Tĩnh Xuyên, trong lòng Trịnh Siêu Lâm đột nhiên run lên, sao tên sát thần này lại đến nữa.
Lục Tĩnh Xuyên nghe được tiếng bước chân dừng lại trước cửa, thấy anh ta không mở cửa ra, anh lại gõ mạnh hơn: “Tôi cho anh ba giây, nếu anh không mở cửa, tôi sẽ phá cửa.”
“Chuyện gì?”
Trịnh Siêu Lâm mở cửa phòng ra, thấy đằng sau anh còn có công an, nhíu mày lại: “Lục Tĩnh Xuyên, anh muốn làm cái gì?”
“Gọi mẹ của anh ra đây.” Lục Tĩnh Xuyên không đi vào trong, anh đến đây cũng không phải đến đây kiếm chuyện với anh ta.
“Anh tìm mẹ của tôi?”
Trịnh Siêu Lâm đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vội hỏi: “Anh tìm mẹ tôi làm cái gì?”
“Có một vụ án yêu cầu mẹ của anh là Đỗ Xuân Quyên đi theo chúng tôi phối hợp điều tra.” Đội trưởng công an lấy ra lệnh điều tra.
Trịnh Siêu Lâm giật lấy lệnh điều tra, nhanh chóng đảo mắt đọc lướt hết một lượt, nhíu chặt mày lại: “Đồng chí công an, có phải các anh nhầm lẫn gì rồi không? Mấy ngày nay mẹ tôi đều ở trong bệnh viện, chiều ngày hôm qua mới xuất viện về nhà, tôi luôn nằm viện với bà ấy, nằm chung một phòng bệnh, tôi dám khẳng định bà ấy chưa từng sỉ nhục chửi bởi quân tẩu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-791.html
.]
“Hiện tại có mười mấy người nhà cán bộ đang ở cục công an phối hợp điều tra, chúng tôi đã điều tra xác nhận cẩn thận, Đỗ Xuân Quyên là ngọn nguồn của những tin đồn vũ nhục phỉ báng gia đình quân nhân, bọn họ còn cung cấp thời gian cụ thể, địa điểm và nhân chứng.”
Trong lòng Trịnh Siêu Lâm giật mình căng thẳng, nhớ đến chuyện sáng nay mẹ anh ta đi chợ, lúc quay về vẻ mặt có chút đắc ý, lúc đó anh ta còn hỏi bà ta gặp được chuyện vui gì, hiện tại xem ra bà ta lại bắt đầu ăn nói bậy bạ với người ở bên ngoài rồi.
Nghĩ đến bà mẹ chỉ biết quẩy ối mình, Trịnh Siêu Lâm tức giận, vết thương ở n.g.ự.c còn chưa lành hẳn lại bắt đầu đau, anh ta xoa nhẹ chỗ trái tim vài cái mới nói: “Đồng chí công an, mẹ tôi không có ở nhà, mới đi ra ngoài hồi mười mấy phút trước.”
“Anh có biết bà ta đi đâu không?” Đội trưởng đội công an hỏi.
Trịnh Siêu Lâm lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì hàng xóm nhà kế bên đã nói: “Đồng chí công an, Đỗ Xuân Quyên đã về rồi.”
Đỗ Xuân Quyên xách theo rổ từ bên ngoài đi vê, mới đi đến cửa đã nhìn thấy Lục Tĩnh Xuyên và công an, gương mặt vốn dĩ còn đang cười tươi rói lập tức thay đổi, ánh mắt láo liêng: “Có chuyện gì thế?”
“Mẹ, đồng chí công an nói mẹ đi ra ngoài sỉ nhục quân tẩu, rốt cuộc thì mẹ có làm chuyện này không?” Trịnh Siêu Lâm tức giận xông đến.
“Sỉ nhục quân tẩu gì chứ, mẹ có quen biết quân tẩu nào đâu.”
Đỗ Xuân Quyên không hề chần chừ giây nào, thề thốt phủ nhận, còn trả đũa: “Đồng chí công an, mấy cậu tìm lầm người rồi đúng không, tôi vừa mới từ bệnh viện trở về, mấy người đừng có tin vào lời đồn, chụp chậu phân lên trên đầu của tôi.”
“Có phải vu oan cho bà hay không thì quân đội và cục công an đều sẽ tự điều tra rõ ràng.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng lười đi lãng phí thời gian với loại người khốn nạn này, nháy mắt ra hiệu với đồng chí công an, trực tiếp ra tay bắt bà ta đi.
“Nè, mấy người làm cái gì đó? Lục Tĩnh Xuyên, cậu đang ỷ thế h.i.ế.p người, tôi muốn kiện cậu.” Đỗ Xuân Quyên gân cổ lên la to.
“Bây giờ tôi sẽ đưa bà đến cục công an, bà muốn kiện thì cứ việc kiện, tôi sẽ cho bà cơ hội.”