“Mẹ ơi, vậy sao mẹ lại biết được thế giới tu luyện huyền huyễn vậy? Sao lại còn biết đến các loại linh căn nữa.” Ba anh em đều nhìn cô.
Nói đến chuyện này, Cung Linh Lung lại xoay người ngồi ở băng ghế trước mặt bọn họ, kể lại chuyện kiếp trước của cô: “Mẹ khác với mấy đứa, mẹ không phải chuyển thế đầu thai mà là tháng ba năm ngoái…”
Chờ cô kể hết chuyện của mình, ba anh em chớp mắt, Lục Sơ Minh mở miệng nói trước: “Cho nên tên già họ Diêm kia để bọn con đầu thai vào bụng của mẹ là có ý gì?”
“Mẹ quậy tưng bừng ở điện Diêm Vương, quậy chỗ ông ta nát bét, chắc là mấy đứa cũng như thế. Ông ta lại không có cách nào đối phó chúng ta, lại keo kiệt thù dai, cho nên mới đưa ba đứa vào bụng mẹ, muốn chúng ta tự tai họa lẫn nhau, sau đó ông ta đứng ở bên ngoài xem trò hề.”
Cung Linh Lung đoán như thế, bởi vì ngoại trừ nguyên nhân này ra, cô thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Lục Trường Khiếu vắt chéo chân, cười đầy thâm ý: “Hiện tại chúng ta là người bình thường, tuổi thọ nhiều nhất cũng chỉ khoảng trăm tuổi, chờ cơ thể này c.h.ế.t già rồi, linh hồn của bọn con sẽ lại đi đến Quỷ giới một chuyến, sau này bốn mẹ con chúng ta cùng nhau tấn công nơi đó, trực tiếp mưu quyền soán vị luôn đi.”
Cung Linh Lung: “… Ý kiến hay đó.”
“Mẹ ơi, mẹ đến từ vài chục năm sau, có gì khác với hiện tại không?”
Ba anh em cảm thấy nơi này quá nghèo quá lạc hậu, nhưng mà cũng có các vật phẩm khoa học kỹ thuật mới làm bọn họ cảm thấy rất có hứng thú, cũng thấy được quốc gia này rất coi trọng việc giáo dục nghiên cứu khoa học kỹ thuật, có lẽ tương lai sẽ có thay đổi rất lớn.
“Bắt đầu từ năm sau, sau khi chính sách cải cách, mảnh đất nơi chúng ta đang sống sẽ thay đổi theo từng ngày, hiện tại vẫn còn rất nghèo và lạc hậu, nhưng ba bốn mươi năm sau sẽ trở thành quốc gia lớn đứng top về mặt kinh tế.”
Tối nay, Cung Linh Lung nói cho ba đứa con trai rất nhiều chuyện về kiếp sau, ba anh anh bọn họ cũng kể lại rất nhiều chuyện thú vị trong thế giới tu luyện cho cô nghe, bốn mẹ con bọn họ ở lại trong không gian đến gần mười hai giờ, mãi đến khi buồn ngủ mới đi ngủ.
Bởi vì ba anh em đều muốn ngủ ở trong không gian, tối hôm đó Cung Linh Lung đã dọn giường vào bên trong, ở trong không gian ngủ với bọn họ.
Hiện tại đã gần cuối năm, trong đơn vị có rất nhiều việc lặt vặt vặt vãnh, mãi đến hai mươi sáu tháng chạp mới được nghỉ.
Bởi vì Chu Lan Cầm đã được điều động công việc nên năm nay được nghỉ sớm một lần, tết âm lịch năm nay được nghỉ nửa tháng, đã đón ba anh em về nhà mình ở từ sớm, lại hẹn chị em dâu nhà họ Chu cùng nhau đi mua sắm mua hàng tết, cũng dẫn các cháu trai cháu gái của các gia đình cùng nhau đi xem điện ảnh, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn phong phú.
“Ting ting… Ting ting…”
Trên đường về nhà, Cung Linh Lung vừa lúc nhìn thấy đội ngũ mẹ chồng đang đi dạo hội chùa ở bên đường, lập tức ấn loa điện thoại nhắc nhở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-774.html
.]
“Mẹ ơi.” Ba anh em nhìn thấy cô đầu tiên.
“Mẹ đậu xe ở đằng trước, sau đó lại đến tìm bọn họ.” Cung Linh Lung phất tay với bọn họ.
Dạo gần đây Tống Thao cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, mỗi ngày đều đi dạo phố với người lớn, cũng giúp bọn họ chăm sóc trẻ nhỏ.
Lúc này bé cả đang ngồi trên vai cậu ấy, chỉ vào quầy hàng ở đằng trước: “Cậu họ, còn muốn cái món có thể thổi khí kia.”
“Cái đó là bong bóng.”
Tống Thao cõng cậu bé đi qua đó, hỏi cậu bé: “Con muốn màu nào?”
“Màu xanh.”
“Bán cho tôi một cái bong bóng màu xanh.”
Tống Thao vừa lấy tiền vừa hỏi mấy đứa nhỏ khác: “Ni Ni, bé hai, bé út, Nhạc Nhạc, Thạch Đầu, mấy đứa thích màu gì?”
Bọn họ dẫn theo một đống con nít đi ra ngoài, Ni Ni là chị gái lớn nhất, ba anh em nhỏ nhất, những đứa nhỏ khác đều khoảng ba bốn tuổi.
Con nít thích bong bóng nhất, bước đến ríu rít nói mãi không ngừng, mua một cái còn không đủ, có đứa còn đòi hai ba cái.
Lúc Cung Linh Lung đến, bọn họ đều đang vây quanh ở trước quầy bán bong bóng, thấy ba anh em đều đang cầm một cái bong bóng, vẫy tay với bọn họ: “Ba cục cưng, lại đây, mẹ thổi bong bóng cho mấy đứa.”
“Con muốn tự thổi.”
Bọn họ không cần cô giúp đỡ, muốn tự thổi, bắt chước người lớn bắt đầu tự thổi.
“Được rồi, vậy ba đứa tự thổi đi.”
Cung Linh Lung thấy mấy người mẹ chồng mua rất nhiều đồ, ai nấy đều xách theo bao lớn bao nhỏ, vội đi qua giúp đỡ: “Mẹ, dì, dì út, mợ, mọi người đưa đồ cho con, con bỏ vào xe trước, dẫn theo con nít lại xách theo đồ sẽ vất vả lắm.”
“Được rồi, Linh Lung, con cứ để lên xe trước đi.” Chu Lan Cầm phụ cô xách đồ cất trên xe, để những người còn lại ở chỗ này trông con nít.