Lúc nãy bị ba em trai đánh ngã, Lục Trăn bị đả kích rất lớn, nhưng mà những đứa nhỏ do gia đình quân nhân bồi dưỡng sẽ không bị đánh sập tâm lý một cách dễ dàng như thế, lúc nãy cậu bé đã tự điều chỉnh lại rồi.
“Dạ, chờ mấy em trai lại lớn hơn một chút, con và các em lại cùng nhau huấn luyện, luyện tập chiến thuật đoàn đội, sau này hợp tác đoàn đội chắc chắn có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.” Lục Tĩnh Xuyên cười cỗ vũ của cậu bé
Lục Trăn gật đầu, cười hì hì nói: “Con muốn học tập chiến thuật, lúc nãy các em trai đã sử dụng chiến thuật, bọn họ dùng chiến thuật chiến thắng con.”
“Đúng vậy, chiến thực và thực lực phải hỗ trợ cho nhau, như vậy mới có thể bách chiến bách thắng.” Lục Tĩnh Xuyên kiên nhẫn dạy dỗ cậu bé.
Lục Trăn học tập được kiến thức mới, cũng nhận được phần thưởng, vui vẻ đến muốn bay lên, gọi ba anh em: “Ba em trai, đi thôi, chúng ta cùng nhau chơi cờ nhảy đi, cậu của anh vừa mới mua cờ nhảy cho anh, chơi vui lắm.”
“Bé Minh, mấy đứa đi chơi với anh đi, để anh dạy bọn con chơi cờ nhảy, sau này mẹ lại mua cho ba đứa một bộ, ba đứa ở nhà chơi với nhau.”
Ba anh em khá có hứng thú với cờ nhảy, nhanh chóng học được, bốn anh em mỗi người chiếm một góc, dựa vào bàn nhỏ, vô cùng yên lặng có trật tự chơi, cực kỳ nghiêm túc chuyên chú.
Hôm nay Chu Lan Cầm đến muộn hơn một chút, vừa đi vào nhà đã lập tức nói với con trai: “Tĩnh Xuyên, rót cho mẹ ly nước, mẹ khát khô, cổ họng muốn bốc khói luôn rồi.”
“Sao hôm nay lại bận thế, không có thời gian uống nước luôn à?” Bà cụ Lục nói xong, lập tức xẻ cam đường cho bà ấy.
“Hôm nay bộ trưởng Tạ đến kiểm tra công việc, một giờ đã bắt đầu mở họp, họp đến giờ mới xong, con báo cáo công việc suốt hai tiếng đồng hồ, cổ họng khát khô luôn.”
Chu Lan Cầm cầm lấy ly nước ấm con trai đưa qua, uống một hơi cạn sạch, đưa ly lại cho anh: “Cho mẹ hai ly nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-758.html
.]
“Bà nội, bà ăn cam đường đi.”
Lục Trường Khiếu nhón chân, đưa trái cây giải khát cho bà ấy.
“Cảm ơn bé hai ngoan nha.”
Chu Lan Cầm hiền hòa từ ái với cháu nội, ôm cả ba anh em, thấy bọn họ đang ăn trứng cuộn, cười nó: “Hôm nay Linh Lung lại làm trứng cuộn nữa hả?”
“Dạ, tất cả mọi người đều thích ăn, con mới vừa làm một nồi xong.”
Bà cụ Lục xẻ cho bà ấy hai trái cam đường, lột hết toàn bộ vỏ, đưa cho bà ấy ăn, lại hỏi: “Lan Cầm, lần trước con đến nói có khả năng sẽ bị điều đi cương vị khác, đã quyết định chưa?”
“Hôm nay đã quyết định rồi, thăng chức điều đến bộ phận tuyên truyền của công an, chủ yếu phụ trách giáo dục phổ biến pháp luật cho xã hội, nửa tháng này sẽ bàn giao công việc cho lão Tần, năm sau sẽ đến bộ phận tuyên truyền làm việc.”
Hai ông bà cụ nhà họ Chu và nhà họ Lục đều ủng hộ việc Chu Lan Cầm điều động công việc, chính bà ấy cũng muốn đổi sang vị trí khác, dù sao thì bà ấy cũng lớn tuổi rồi, cơ thể không chịu nổi, chuyện thẩm án phá án cứ giao cho người trẻ tuổi, bà ấy đi đến bộ phận cơ quan hành chính làm công việc càng có ý nghĩa hơn
“Phổ biến pháp luật cho cả nước là một nhiệm vụ rất gian khổ, cũng là một chuyện cần phải nhanh chóng được thực hiện.” Ông cụ Lục nói.
Chu Lan Cầm gật đầu nói: “Nhất là ở vùng nông thôn, trình độ văn hóa của người dân không quá cao, lúc trước cũng rất ít tiếp xúc và hiểu biết đến chế độ pháp luật, gặp được chuyện gì cũng sẽ không tìm đến pháp luật, càng không biết rõ lưu trình, hiện tại đúng là cần thiết phải tuyên truyền dạy dỗ khẩn cấp, đây là một nhiệm vụ rất gian khổ.”
“Cứ đi từng bước một, dần dần sẽ tốt thôi.”
Mười năm qua đã chậm trễ quá nhiều chuyện, giáo dục học thuật và văn hóa vân vân đều đã dừng bước tại chỗ rất nhiều năm, muốn khôi phục trở lại bình thường thì cần phải trả giá càng nhiều sức lực và tinh thần hơn, đây không phải là việc mà ba năm tháng là có thể làm được.