“Mười đồng tiền và chocolate đều là của con.”
Lục Trăn kêu thật to, khí thế hừng hực, trước khi đánh nhau còn lên tiếng nhắc nhở: “Ba em trai, anh bắt đầu đánh đó nha, nếu như đánh ba đứa bị thương thì các em cũng không được khóc, cũng không được đi mách lẻo, nếu không anh sẽ khinh thường ba đứa đó.”
“Anh nói nhiều thật đó, quá dong dài.” Lục Trường Khiếu ghét bỏ cậu bé.
“Ha ha ha…”
Cậu bé nói chuyện rất ngọt ngào, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ ghét bỏ, còn bĩu môi, đáng yêu muốn chết, chọc tất cả người lớn đều bật cười.
Lục Tĩnh Nghiêu cười giúp đỡ: “Bé hai nói không sai, Tiểu Bì Đản thối nói nhảm quá nhiều, nói dong dài quá.”
Một đối ba, chính thức bắt đầu.
Ba anh em thấp bé dùng phương pháp vây quanh bao vây cậu bé vào bên trong, ngay lúc Lục Trăn lại chuẩn bị nói nhảm nữa thì ba anh em đã cùng nhau nhào lên, một người đánh mặt, hai người còn lại ăn ý tấn công chân.
“A!”
Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, Lục Trăn còn chưa kịp ra tay, đã bị bọn họ vướng ngã xuống đất, sau đó ba anh em đè lên phần lưng cậu bé như ba cái bao cát.
“Anh thua rồi!” Bạn nhỏ Lục Sơ Minh thông báo kết quả.
Lục Trăn bị đè đến không thể nhúc nhích: “… Anh còn chưa nói bắt đầu, không tính.”
“Không lẽ lúc quân nhân đánh địch còn sẽ lên tiếng báo trước cho kẻ địch, nói với bọn họ là mình sắp sửa b.ắ.n sao?” Tốc độ của Lục Trường Khiếu nói chuyện vô cùng chậm rãi, nhưng mỗi một âm điệu đều cực kỳ chuẩn.
“Bốp bốp bốp…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-757.html
.]
Những lời cậu bé nói ra nhận được một tràng pháo tay của ông cụ Lục: “Trường Khiếu nói đúng lắm, cho dù là thi đấu đánh nhau hay là đánh giặc đều như nhau, ai mà còn báo trước là mình sẽ bắt đầu chứ.”
Ba anh em lần lượt xoay người bò dậy, có chút khoe khoang chạy đến trước mặt Lục Tĩnh Xuyên đòi lấy khen thưởng: “Cha, bọn con thắng rồi, lấy phần thưởng cho bọn con đi.”
Lúc nãy ba anh em bọn họ rất có chiến thuật, một người tấn công phần mặt, làm Lục Trăn hoảng sợ tập trung toàn bộ lực chú ý để bảo vệ phần mặt, hai anh em còn lại cùng nhau tấn công vào phần chân, vật ngã cậu bé, nhẹ nhàng thắng được ván hôm nay.
Nếu như thật sự đánh nhau, ba anh em bọn họ vẫn còn quá nhỏ, nếu thật sự đánh nhau thì sẽ đánh không lại hai anh trai.
Lục Tĩnh Xuyên thò tay vào túi lấy tiền tiêu vặt ra, đếm từng tờ một, đếm chín tờ một đồng, còn có một ít tờ tiền hào, màu sắc rực rỡ thành một đống, chia đều cho ba anh em bọn họ.
Ba anh em nhận lấy phần thưởng của mình, nhét và trong túi, Cung Bồng Trạch còn bổ sung thêm một câu: “Cha, cha đáng thương thật đó, chỉ có một chút xíu tiền tiêu vặt, có mười đồng tiền mà cũng keo kiệt bủn xỉn, còn phải dùng tiền hào góp cho đủ số.”
“Ha ha ha…”
Mấy người lớn bên cạnh lại bị cậu bé chọc cười.
Lục Tĩnh Xuyên cũng cười nắc nẻ: “Mỗi tháng mẹ con phát tiền tiêu vặt cho cha, trên cơ bản cha đều không xài cái gì, toàn là mua đồ cho ba đứa, bây giờ lại còn chê cha nghèo nữa.”
Trong mắt bà cụ Lục tràn ngập từ ái: “Còn chưa đến một tuổi mà nói chuyện nhanh nhẹn ghê, còn biết nói keo kiệt bủn xỉn nữa.”
“Mẹ dạy con.” Cung Bồng Trạch lập tức đổ tội cho người khác.
Cung Linh Lung dựa vào vai chồng cười nắc nẻ muốn co giật, bực bội cười nhìn con trai.
Lục Tĩnh Xuyên cũng cười liếc nhìn cậu bé, lại lấy năm đồng tiền ra đưa cho cháu trai: “Tiểu Trăn, hôm nay em trai thắng con là vì bọn nó chiếm tiên cơ, nếu bàn về bản lĩnh đánh nhau thì còn thua xa con. Nhưng mà hôm nay con phải rút kinh nghiệm đó, lần sau lại thi đấu đừng phạm phải sai lầm tương tự nữa. Năm đồng tiền này là chú hai khen thưởng cho con, cầm đi mua đồ chơi mà con thích, lần sau chú mang chocolate đến cho con.”
“Cảm ơn chú hai, lần sau con sẽ không thua nữa.”