“Bé Minh bé xíu, Khiếu Khiếu thối, Bồng siêu nghịch.”
Lục Tĩnh Dương vừa mới đi ra ngoài báo danh thi đại học xong, quay về đơn vị nghe nói anh của cậu dẫn theo ba anh em đến, lập tức chạy thẳng về phía văn phòng của mẹ.
“Chú.” Ba anh em vừa nhìn thấy bọn họ lập tức mỉm cười.
Lục Tĩnh Dương chào hỏi anh mình trước, cười nhìn về phía ba đứa cháu nói: “Ui cha, quần áo đẹp quá, ra dáng Lục gia quân rồi nè.”
Bạn nhỏ Lục Sơ Minh thò tay vào túi lục lọi, tìm được một cây kẹo que, móc ra hào phóng đưa cho cậu: “Chú, ăn, kẹo.”
“Cảm ơn bé Minh.”
Lục Tĩnh Dương ngồi xổm xuống bên cạnh bọn họ, thò tay vào túi lấy ra mấy viên kẹo sơn tra: “Thím thích ăn lắm, chua chua ngọt ngọt, cho mỗi đứa một viên.”
“Thím, ăn.” Bé hai lắc đầu không chịu nhận.
“Thím vẫn còn.”
Giang Vận mang thai có một chút phản ứng, thích ăn đồ có vị chua để khai vị, ngày hôm qua Lục Tĩnh Dương mua một ít kẹo sơn tra cho cô ấy coi như đồ ăn vặt, trước khi cô ấy rời đi thuận tay lấy một ít bỏ vào túi của cậu.
Lục Tĩnh Xuyên ở văn phòng mẹ uống một ly trà, cũng không ảnh hưởng đến công việc của bà ấy, đứng dậy gọi: “Ba cục cưng thối, bà nội và chú đều phải đi làm, chúng ta đi tìm ông cố chơi.”
“Bà nội.”
Ba anh em đứng lên, vô cùng tự nhiên phất tay chào tạm biệt Chu Lan Cầm.
“Ba cục cưng ngoan ngoãn, tạm biệt, đi chậm thôi, coi chừng ngã đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-729.html
.]
Chu Lan Cầm không nỡ cho bọn họ rời đi, nhưng mà hiện tại là thời gian làm việc, cũng không tiện giữ bọn họ ở lại chỗ này chơi lâu hơn, bà ấy cũng đi ra ngoài cửa theo, dặn dò con trai: “Tĩnh Xuyên, bên ngoài lạnh lắm, con dẫn bọn nhỏ đi đến nhà ông bà chơi, cố gắng ngồi trong nhà thôi, đừng chạy ra bên ngoài, coi chừng bọn nhỏ bị cảm lạnh.”
“Mẹ, mẹ coi thường ba nhóc con này quá rồi đó, bọn nó ở viện gia thuộc quân khu, mỗi ngày đều ở sân huấn luyện nhìn binh lính huấn luyện, còn chưa từng bị cảm lần nào.”
Cơ thể của ba đứa nhỏ đều được nước giếng trong không gian tẩm bổ rất khỏe mạnh, từ khi sinh ra đến bây giờ cũng chưa từng bị bệnh lần nào, thể chất hơn xa mấy đứa nhỏ cùng tuổi khác.
“Lúc trước không lạnh như thế, mấy ngày nay nhiệt độ lạnh hơn rất nhiều, sắp sửa có tuyết rơi rồi.” Chu Lan Cầm nhắc nhở anh.
“Dạ, con biết rồi.”
Ba anh em chậm rãi đi ở đằng trước, Lục Tĩnh Xuyên chắp tay sau lưng đi ở phía sau, bóng dáng của bốn cha con rất giống nhau, đến cả tư thế đi đường cũng giống hệt như nhau.
Bên cạnh có một công an nữ ôm hồ sơ đi ngang qua, cười nói: “Phó cục trưởng Chu, ba đứa cháu nội của bà đáng yêu và ngoan ngoãn quá, tôi cũng muốn cướp về nhà nuôi.”
“Về nhà tự sinh đi.”
Chu Lan Cầm cười giận liếc nhìn cô ấy, lại nói với con trai út: “Tĩnh Dương, con đi làm việc đi, tranh thủ xử lý xong các vụ án trong tay con, sau đó nghỉ phép về nhà ôn tập sớm, nếu có cái gì không hiểu thì đi tìm chị dâu của con học thêm.”
“Con biết rồi.” Lục Tĩnh Dương xoay người rời đi.
Sáng hôm nay Lục Tĩnh Xuyên dẫn theo ba đứa nhỏ chạy đến nhà họ Lục và nhà họ Chu chơi, buổi trưa trước khi đi đón Cung Linh Lung ăn cơm đã dẫn bọn họ đến văn phòng của Lục Nam Chinh trước.
Bình thường Lục Nam Chinh đều ăn trưa ở nhà ăn trong đơn vị, hôm nay mấy đứa cháu nội đến chơi, buổi trưa bọn họ cùng nhau đi ăn, đi sang tòa nhà văn phòng ở bên cạnh tập họp với Cung Linh Lung, sau đó lại đi ra tiệm cơm ở bên ngoài ăn.
“Một phần thịt kho tàu, một đĩa sủi cảo nhân thịt dưa chua, một phần cá khi, một phần canh miến đậu hủ, một phần thịt đầu heo trộn, lại thêm một đĩa đậu phộng và cải trắng.”
Lục Nam Chinh để con trai và con dâu dẫn theo mấy đứa cháu nội lại bàn ngồi trước, ông ấy tự đi gọi món, đặt tiền trên quầy, còn bổ sung thêm một câu: “Lại thêm bốn bình sữa đậu nành nóng.”
Bốn bình sữa đậu nành nóng là cho Cung Linh Lung và ba đứa cháu nội, hai cha con bọn họ uống một bình trà nóng.