Thanh toán xong, đầu tiên là đưa sữa đậu nành đến bàn bên cạnh, còn kiên nhẫn cắm ống hút cho ba đứa cháu nội: “Bé Minh, Khiếu Khiếu, Tiểu Bồng, ba đứa uống chậm thôi, có hơi nóng đó.”
“Cảm ơn cha.”
Cung Linh Lung cảm ơn, nháy mắt ra hiệu cho ba đứa con trai.
“Cảm, ơn, ông nội.” Ba anh em cười toe toét.
“Không cần cảm ơn.”
Lục Nam Chinh ôm bé út điều chỉnh dáng ngồi, để cậu bé ngồi trên đùi của mình, dùng một tay cầm bình sữa đậu nành để cậu bé từ từ uống, tay còn lại thì cầm bình trà nóng mà con trai vừa mới rót, nói chuyện thi đại học với con trai và con dâu.
Bọn họ ngồi xuống bàn uống trà nói chuyện phiếm, không để ý đến Nguyễn Thu Hà đang ngồi trong góc ăn mặc kín mít, toàn thân mập ú.
Hiện tại Nguyễn Thu Hà đã mang thai bảy tám tháng, trong khoảng thời gian mang thai đều ở lại nhà họ Tề, người nhà họ Tề đều không thích cô ta, nhưng cô ta đã không còn đường để đi, chỉ có ở lại nhà họ Tề mới có nơi che mưa chắn gió, mỗi ngày ba bữa mới có thể ăn no, cho nên trong nửa năm dưỡng thai này cô ta cũng không gây sự gì nữa.
Tuy rằng người nhà họ Tề bảo đảm cô ta có thể ăn no mặc ấm, nhưng cả gia đình đều không thích cô, bình thường đều coi cô ta như không khí, chưa bao giờ cho cô ta sự tôn trọng cơ bản nhất.
Ngay từ đầu Nguyễn Thu Hà còn trách trời trách đất, trách cha trách mẹ, Trách nhà họ Lục hận nhà họ Nguyễn, hận Tề Bân, hận tất cả mọi thứ trên thế giới này, toàn thân đều bị bao phủ trong oán hận, tính cách cực kỳ táo bạo lại điên khùng.
Sau này dần dần cô ta mới phát hiện ra cho dù mình có oán có hận thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống tốt đẹp của những người khác, ngược lại chỉ có cô ta là càng lúc sống càng tệ.
Cô ta ở nhà họ Tề, nhưng nhà họ Tề cũng không hạn chế tự do của cô ta, cô ta có thể đi ra ngoài đi lại bất cứ lúc nào.
Sau này cô ta cũng đi gặp mặt những bạn học cũ, có bọn họ khuyên nhủ, cô ta cũng dần dần suy nghĩ thông suốt.
Cô ta có được rất nhiều lá bài tốt, lại bị cô ta đánh đến nát nhừ, nhưng cho dù là như thế thì cuộc sống này vẫn cứ phải tiếp tục sống tiếp.
Cô ta cũng nghe lời bạn học nói, đầu tiên cứ ổn định ở lại nhà họ Tề trước, cho dù sau này có ly hôn với Tề Bân hay không thì cô ta đều có thể lợi dụng đứa nhỏ trong bụng làm tiền đặt cược, tranh giành thêm càng nhiều vốn liếng cho chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-730.html
.]
Trong khoảng thời gian này, cô ta mượn cớ muốn bổ sung dinh dưỡng để dưỡng thai, tìm cha mẹ Tề đòi một ít tiền, cũng âm thầm viết thư buộc Tề Bân gửi một trăm đồng cho cô, số tiền này cô ta đều gửi hết vào ngân hàng, cũng là vì muốn chuẩn bị cho tương lai.
Thật ra bạn học cũng từng khuyên nhủ bảo cô ta đi về tìm cha và hai đứa em gái của mình, ngoan ngoãn xin lỗi bọn họ, hàn gắn lại mối quan hệ, như vậy cô ta sống ở nhà họ Tề sẽ càng tốt hơn, cho dù sau này cho dù có ly hôn thì nhà họ Tề cũng không dám ăn h.i.ế.p cô ta.
Thật ra Nguyễn Thu Hà biết bạn học của mình nói rất có lý, cô ta quay về nhà họ Lục mới là hành vi tốt nhất cho chính mình, nhưng mà nghĩ đến lúc trước là do cha của cô ta đích thân đưa cô ta đi giáo dục, tự tay phá hủy tương lai của cô ta, trong lòng cô ta lại không vượt qua được khúc mắc này.
Đã hơn một năm rồi cô ta chưa từng gặp cha, cũng không ngờ rằng có thể gặp được ông ấy ở nơi này, còn nhìn thấy ông ấy ăn cơm với mấy người Lục Tĩnh Xuyên nữa.
Nhìn thấy ông ấy mua sữa đậu nành nóng cho ba anh em, còn cẩn thận múc cơm gắp đồ ăn cho bọn nhỏ, lúc nói chuyện với mấy người Lục Tĩnh Xuyên cũng lộ ra vẻ mặt dịu dàng, Nguyễn Thu Hà ghen tị đến mức hai mắt đỏ ngầu, nước mắt nóng hổi cũng rơi xuống.
Ánh nhìn của cô ta rất mạnh, Lục Tĩnh Xuyên ngồi đối diện với cô ta đã phát hiện ra từ lâu, bé cả ngồi trên đùi cha cũng thấy được, còn ngẩng cổ âm thầm hỏi: Người kia là ai?
“Cơm nước xong lại nói cho con.”
Lục Tĩnh Xuyên nói nhỏ, gắp ít miến cho cậu bé: “Miến ăn ngon lắm, há miệng nào.”
“Ông nội, muốn.”
Bé út chỉ vào canh miến trên bàn, cậu bé thấy anh cả ăn rất ngon, cũng muốn nếm thử món này có vị như thế nào.
Lục Nam Chinh gắp mấy sợi bỏ vào trong chén cậu bé, thổi nguội rồi mới đút cho cậu bé ăn: “Còn hơi nóng, con ăn chậm thôi.”
Thấy cậu bé hút một phát hết nguyên sợi miến vào miệng, Cung Linh Lung cười dạy dỗ: “Bé út, con ăn từ từ thôi, đừng làm rơi miến xuống trên người ông nội, làm bẩn quần áo của ông nội.”
“Không có gì.”
Lục Nam Chinh cười khẽ hỏi cháu nội: “Con muốn ăn nữa không?”
Bé út gật đầu, thấy ông ấy chỉ gắp mấy cây, vội kêu: “Ông nội, nhiều, nhiều.”
“Con thích ăn à, ông nội gắp nhiều hơn cho con.”