Lần này Lục Tĩnh Xuyên quay về cũng không sụt cân, nhưng lại đen hơn rất nhiều, làn da so với ba đứa con trai thì có thể nói là trắng đen rõ ràng, khí thế trên người anh càng mạnh hơn lần trước, anh vừa về đến trong nhà lập tức chơi với ba anh em, trong phòng toàn là tiếng cười vui của ba đứa nhỏ.
Hàn Tế tan ca về đến nhà, thấy anh đã về; “Tĩnh Xuyên, con về rồi hả, sao lại không gọi điện thoại cho thầy trước?”
“Thầy.”
Lục Tĩnh Xuyên đứng thẳng người, chào nghiêm với ông ấy, chào xong mới trả lời: “Hôm nay Tĩnh Dương vừa lúc được nghỉ, nó và Giang Vận đến bệnh viện khám thai, buổi chiều có rảnh nên con gọi nó đến nhà ga đón con luôn.”
Cuối tháng tám Giang Vận xác nhận đã mang thai, đến bây giờ cũng đã mang thai ba tháng, cô ấy không phải người thích nhõng nhẽo giả vờ yếu ớt, lúc mới mang thai có chút phản ứng nôn nghén nhưng vẫn cố gắng tiếp tục đến trường đi học, chỉ có điều không tham dự thao luyện quân sự bình thường nữa.
Cung Vãn Đường mới vừa thay quần áo xong đi ra ngoài, thấy ông ấy đã về, cầm lấy ấm nước pha trà cho ông ấy, nói ngay: “A Tế, mấy ngày nay cha bị cảm, sốt nhẹ hai ngày, sáng nay còn nôn và tiêu chảy. Chị dâu cả mời bác sĩ gia đình đến tiêm thuốc và truyền dịch và cha, sau đó em cũng kê ít thuốc cho cha, chiều nay trông đã khỏe hơn rồi, lát nữa anh nhớ gọi điện thoại hỏi thăm ông ấy.”
“Chỉ là cảm thông thường thôi sao?” Hàn Tế buông chén trà xuống.
“Chỉ là cảm lạnh bình thường thôi, chẳng qua là tuần trước cha đi công tác, có lẽ trên đường ăn trúng thứ gì đó không được sạch sẽ, quay về cứ luôn cảm thấy buồn nôn, lại không uống thuốc kịp thời, cho nên triệu chứng nôn mửa và tiêu chảy mới nặng hơn.”
Thấy ông ấy đang định gọi điện thoại, ba anh em lập tức chập chững đi đến bên cạnh bàn trà, ba cái đầu nhỏ chen chúc với nhau.
“Bé Minh, ba đứa mau tránh ra chỗ khác, để ông ngoại gọi điện thoại.” Lục Tĩnh Xuyên gọi bọn họ.
Ba đứa nhỏ không thèm để ý đến anh, một đứa cầm điện thoại lên, đứa con lại nhanh nhẹn bấm số điện thoại, chờ bấm nút gọi rồi mới đưa ống nghe điện thoại cho Hàn Tế nói: “Ông ngoại, cầm.”
“Còn biết gọi điện thoại nữa à?” Lục Tĩnh Xuyên nhướng mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-725.html
.]
Bé cả ngẩng đầu, cho anh một ánh mắt khinh bỉ.
Lục Tĩnh Xuyên: “…”
Lúc nãy anh quên mất ba anh em đều có linh hồn của người trưởng thành, duỗi tay xoa nhẹ đầu bé Minh.
Hàn Tế giơ tay ôm bé cả lên đặt trên đùi của mình, cầm lấy ống nghe điện thoại, nói với bọn họ: “Ba đứa nói chuyện với ông cố, khuyên ông cố uống thuốc, nếu ông cố không chịu ngoan ngoãn uống thuốc thì ba đứa đánh đòn ông cố.”
Điện thoại nhanh chóng có người nghe máy, giọng nói của ông cụ có chút suy yếu, không đợi ông ấy hỏi thăm gì đã chủ động nói: “Không còn buồn nôn không tiêu chảy, bác sĩ và Vãn Đường đều nói là cha ăn trúng đồ không sạch, không có vấn đề gì lớn, tiêu chảy xong hết rồi, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cảm lạnh cũng đã đỡ hơn, lúc nãy mới đo nhiệt độ xong, không còn sốt, ngày mai không cần phải uống thuốc nữa.”
“Phải uống.”
Tiểu Bồng nghe được tiếng nói trong điện thoại, mở miệng nói.
“Cha tiếp tục uống thuốc đi, uống thêm hai ngày cho dứt bệnh, không cần dừng thuốc nhanh như thế.” Gương mặt Hàn Tế vô cùng nghiêm túc.
“Không cần uống nữa, cha nghỉ ngơi nhiều chút…”
Ông cụ còn chưa nói xong, Hàn Tế trực tiếp đưa điện thoại đến bên lỗ tai của Tiểu Bồng nói; “Tiểu Bồng, con nói chuyện với ông cố đi.”
“Ông, cố, uống, thuốc.”
“Ui cha, bé út à, được rồi, được rồi, ông cố nghe lời con, ông uống thuốc trước, uống hết thuốc mới dừng.”
Mỗi tuần Cung Linh Lung đều có một ngày nghỉ, đều sẽ dẫn theo mấy đứa nhỏ vào thành phố thăm người lớn, thay phiên đi đến nhà mẹ chồng và ba gia đình nhà họ Lục, Chu, Hàn, mấy người lớn đều yêu thương ba anh em, mỗi lần bọn họ cứng đầu không chịu nghe lời khuyên thì cứ việc đẩy ba anh em bọn họ ra, bảo đảm có thể giải quyết ngay lập tức.