Mỗi tháng Cung Linh Lung đều sẽ phát cho cô ấy ba mươi lăm đồng tiền lương, lại ăn uống và ở cùng với cô ấy, mỗi lần đi ra ngoài mua cái gì về cũng đều sẽ chia cho cô ấy một phần, một năm bốn mùa con mua cho cô ấy quần áo mới.
Từ Giai Du sống chung với bọn họ một năm vô cùng vui vẻ, cuộc sống cùng vô cùng phong phú.
“Anh Tĩnh.”
Cung Linh Lung lái xe về, từ xa đã nhìn thấy bốn cha con bọn họ đứng thẳng trước cửa chờ đợi.
“Linh Lung.”
“Mẹ!”
Cung Linh Lung đạp phanh dừng lại trước mặt bọn họ, tắt máy xe mở cửa đi ra, nhiệt tình ôm chặt lấy chồng của mình.
Lục Tĩnh Xuyên cũng giơ tay ôm lấy cô, ý cười trong mắt nhanh chóng lan tràn ra ngoài, thấy binh lính canh gác nhìn về phía này, ho nhẹ nói: “Khụ, vợ à, chờ về nhà lại ôm tiếp.”
Cung Vãn Đường ngồi ở ghế phụ không đi xuống, cười liếc nhìn cô con gái không biết ngại ngùng gì của mình, lên tiếng nhắc nhở: “Linh Lung, con để ý một chút.”
“Mẹ!”
Ba anh em cũng nhào lên ôm lấy chân cô, ngẩng đầu lên gọi.
“Ơi, ba cục cưng ngoan của mẹ.”
Cung Linh Lung ngồi xổm xuống, ôm bọn họ vào trong lòng, liên tục “bẹp” ba cái, sau đó chỉ vào mặt mình, dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ mau hôn lại.
Ba anh em đã bị cô huấn luyện từ lâu rồi, nhanh nhẹn hôn lên mặt của cô.
Lúc mới bắt đầu, ba anh em đều không muốn, nhắm chặt miệng không chịu hôn cô.
Sau đó cô lại mặt dày lì lợm la liếm, mỗi ngày đều quấn lấy bọn nhỏ bắt bọn họ hôn lại mình, cuối cùng bọn họ chịu thua cô, tước vũ khí đầu hàng, mỗi ngày khi cô tan ca về nhà đều sẽ hôn cô một cái thật to.
Lục Tĩnh Xuyên đứng ở bên cạnh: “… Sao lúc nãy ba đứa không hôn cha?”
“Thối!” Bé Minh trả lời.
“Đen xì!” A Khiếu trả lời theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-724.html
.]
“Xấu!”
Tiểu Bồng ngẩng đầu giải thích, nói xong mới lảo đảo bỏ trốn.
Thấy biểu cảm trên mặt Lục Tĩnh Xuyên dần dần nứt nẻ, Cung Linh Lung vui vẻ cười to, Cung Vãn Đường ở trong xe cũng mím môi cười khẽ.
“Ba thằng nhóc ranh thối.”
Lục Tĩnh Xuyên nhấc chân đuổi theo bé út, xách cậu bé lên như đang xách một món đồ chơi, hai cha con đối diện nhau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cung Bồng Trạch, con lặp lại lần nữa.”
“Xấu!”
Cung Bồng Trạch nói một chữ cực kỳ lưu loát, phát âm cũng chuẩn, siêu can đảm, còn ngạo kiều nâng cái cằm nhỏ lên khiêu khích.
“Con giống y hệt cha, cha xấu, không phải con cũng xấu sao?” Lục Tĩnh Xuyên vô cùng nghiêm túc nói chuyện với cậu bé.
“Cha, xấu. Con, đẹp.”
Bốn cha con bọn họ cực kỳ giống nhau, nhưng Lục Tĩnh Xuyên phơi nắng đen thui, ba anh em bọn họ lại trắng nõn, cả ba đều cảm thấy sau này mình trưởng thành sẽ càng đẹp trai hơn cha.
Cung Linh Lung ở bên cạnh cười, một tay ôm một đứa con, nhích đầu lại gần bé út, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ của cậu bé, trong mắt tràn ngập ý cười: “Con đúng là siêu cấp tự tin, cha con đẹp trai, con cũng đẹp trai.”
“Vẫn là vợ của anh tinh mắt nhất.”
Lục Tĩnh Xuyên giơ tay còn lại ôm lấy bé cả, cười liếc nhìn ba đứa nhỏ, nói: “Được rồi, bà ngoại đang ở trong xe chờ đó, đi về trước đi, về nhà lại nói tiếp.”
Cung Vãn Đường đã mang thai bảy tháng, bụng cũng dần to lên, hiện tại hành động đã không được phương tiện cho lắm, cho nên lúc nãy mới không xuống xe.
“Mẹ.”
Lục Tĩnh Xuyên lễ phép chào, hỏi bà: “Hôm nay mẹ vào thành phố có chuyện gì sao?”
“Hôm nay là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của dượng cả nhà họ Hàn, mẹ đi uống rượu thọ.”
Chờ ba cha con bọn họ lên xe, Cung Linh Lung xách hành lý của Lục Tĩnh Xuyên lên xe luôn, sau đó lập tức lái xe chở bọn họ về nhà.
Vừa về đến nhà, Cung Linh Lung lập tức thay đồng phục công ở ra, mặc áo bông quần bông giản dị lại ấm áp, vội vàng đi vào trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối.