Mấy người Cung Linh Lung ở nhà mẹ chồng ăn cơm chiều xong mới về nhà, về đến nhà mở cửa ra, thấy trong nhà không mở đèn, cô nói vọng vào trong nhà gọi: “Mẹ.”
“Mẹ.” Lục Tĩnh Xuyên cũng lên tiếng gọi.
Trong nhà không có ai trả lời, Cung Linh Lung lập tức ôm con trai chạy vào trong, thấy cửa phòng ngủ của mẹ khép hờ, cô lập tức mở cửa đi vào gọi: “Mẹ.”
“Hửm? Linh Lung, hai đứa về rồi hả.”
Cung Vãn Đường đang ở trong phòng ngủ, bị cô đánh thức vội xốc chăn lên ngồi dậy, thấy bên ngoài đã tối, lập tức xuống giường nói: “Ui cha, sao mẹ lại ngủ đến giờ này luôn rồi.”
Thấy mẹ ở trong nhà, Cung Linh Lung cũng yên tâm, đặt bé cả đang ôm lên giường, đi qua đó sờ trán của bà nói: “Mẹ, mẹ có khó chịu ở đâu không?”
Sáng nay Cung Vãn Đường đi uống rượu mừng, ăn uống không được tốt cho lắm, cũng không ăn được bao nhiêu, uống rượu mừng xong đã bảo Hàn Tế đưa bà về nhà.
Buổi chiều Hàn Tế còn có công việc, đưa bà vào nhà, chờ bà lên giường ngủ trưa rồi lập tức chạy về bộ đội.”
“Mẹ không có cảm, chỉ là cảm thấy toàn thân không có sức lực, cũng chẳng muốn ăn cái gì.”
Cung Vãn Đường cầm lấy cái áo khoác mỏng bên cạnh mặc vào, còn cười trêu ghẹo cháu ngoại: “Bé Minh, tối nay hai đứa không nháo động phòng của chú thím à?”
“Không nháo động phòng chú thím, nhưng mà lại tè lên giường bà nội, làm giường thành Thủy Liêm Động luôn rồi.”
Buổi chiều hôm nay Lục Tĩnh Xuyên uống nhiều quá, ở trong phòng ngủ một giấc, Cung Linh Lung cũng ngủ trưa với anh, để bọn nhỏ nằm ngủ trên giường mẹ chồng.
Khách khứa đến chúc mừng cứ tới tới lui lui, mấy người Chu Lan Cầm đều ở trong phòng khách tiếp đãi khách, ba đứa nhỏ rầm rì muốn đi tiểu cũng không có ai nghe được, kết quả ba anh em bọn họ lập tức vẽ bản đồ trên giường.
Cung Vãn Đường cười khẽ bế bé cả lên đi ra ngoài nói: “Bà nội mấy đứa lại phải giặt giường rồi, chắc là sẽ bận lắm đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-699.html
.]
Lục Tĩnh Xuyên đã đẩy giường nhỏ ra, thấy mẹ vợ đang ở trong phòng ngủ nói: “Linh Lung, mẹ vẫn còn chưa ăn cơm, chúng ta cũng không mang theo đồ ăn về, em nấu gì đó cho mẹ ăn đi.”
“Được rồi. Mẹ, mẹ muốn ăn cái gì?” Cung Linh Lung hỏi bà.
“Con nấu cho mẹ nửa chén mì đi, mì rau trứng là được, mẹ không muốn ăn món khác, đồ ăn mặn dầu mỡ mẹ cũng ăn không vô.” Cung Vãn Đường nói.
Cung Linh Lung gật đầu nhấc chân đi về phía phòng bếp, nhưng chỉ mới đi được một bước đã đột nhiên dừng chân lại, quay đầu, ánh mắt khi nhìn về phía bà đã thay đổi, buột miệng thốt ra: “Mẹ, có khi nào mẹ mang thai rồi không?”
“Hả?”
Cung Vãn Đường ngơ ngác.
“Mẹ, mẹ mau tự bắt mạch cho mình đi.”
Cung Linh Lung lập tức ôm lấy bé cả trong lòng n.g.ự.c mình đưa cho Lục Tĩnh Xuyên, kéo bà ngồi xuống ghế ở bên cạnh, hai mắt sáng rực lên: “Mẹ, phản ứng của mẹ có chút giống với dấu hiệu của đầu thai kỳ đó, trong khoảng thời gian này mẹ cứ nói cảm thấy mệt mỏi vô lực, ăn uống không cảm thấy ngon miệng, còn không muốn ăn đồ có dầu mỡ, đây là dấu hiệu của mang thai đó.”
Lúc này đầu óc của Cung Vãn Đường bắt đầu c.h.ế.t máy, bà là người hiểu rõ tình huống cơ thể của mình nhất, bà cũng đã nghĩ đến chu kỳ kinh nguyệt của mình chậm lại, xác suất trúng chiêu là rất lớn.
Chỉ có điều bà đã bốn mươi tuổi rồi, đã làm bà ngoại, đã có ba đứa cháu, vậy mà bà lại…
“Mẹ, đừng có ngẩn người, mau bắt mạch cho mình đi.” Cung Linh Lung thúc giục bà.
Lục Tĩnh Xuyên thấy mẹ chồng cứ liên tục thay đổi sắc mặt, loáng thoáng đoán được bà đang suy nghĩ cái gì, mím môi cười nói: “Linh Lung, có một câu bác sĩ không tự chữa bệnh cho mình, em và mẹ đi đến sở vệ sinh ở đầu đường, nhờ bác sĩ khám cho mẹ đi.”
“Không cần, không cần.”
Cung Vãn Đường lấy lại tinh thần, đẩy nhẹ con gái nói: “Linh Lung, con đi nấu mì đi, để mẹ bình tĩnh lại một chút.”
“Mẹ, mẹ còn muốn bình tĩnh cái gì nữa chứ, nếu như mẹ mang thai thì đây là chuyện tốt mà.”