“Gặp vài lần.”
Nhắc đến chuyện con gái, vẻ mặt của Thủy Mỹ Dung có chút đau khổ.
Nhìn biểu cảm của bà ấy, Cung Linh Lung nhẹ nhàng thở dài: “Nghe những lời cô kể lúc trước thì cô ấy cũng trạc tuổi con, hiện tại cũng đã trưởng thành rồi, có lẽ cũng có thể hiểu được nỗi khổ tâm khi xưa của cô chứ.”
“Lần trước cô và nó gặp nhau, cô cũng đã giải thích với nó, nhưng thái độ của nó vẫn cứ rất lạnh nhạt.”
“Sau này cha của nó còn tái hôn sinh được hai đứa con trai, cha của nó đều dồn hết lực chú ý lên người con trai, chưa từng quan tâm nó bao giờ, ông bà nội thì lại càng miễn bàn, cho nên mấy năm sau đó nó đều sống nhờ ở nhà cô.”
“Bởi vì chuyện của người lớn bọn cô làm cho hoàn cảnh phát triển của con bé cũng không được hạnh phúc, tuổi dậy thì cũng không có ai tận tâm dẫn đường, cho nên hiện tại con bé có tính cách rất nhạy cảm và lạnh nhạt.”
“Băng dày ba thước cũng không phải chỉ đông cứng trong vòng một ngày. Mấy năm nay cô không làm bạn trong quá trình trưởng thành của con bé, lúc trước lại từng làm tổn thương nó, điều duy nhất cô có thể làm chính là từ từ bồi thường, từ từ sưởi ấm lại cõi lòng của nó.”
Cung Linh Lung có thể hiểu được nỗi khó khăn của bà ấy, lên tiếng an ủi: “Cô Thủy, nếu cô ấy đồng ý nói chuyện với cô thì cũng chứng minh đã buông lỏng ở phương diện nào đó rồi, cô cứ tiếp tục cố gắng nhiều hơn, quan tâm bầu bạn nhiều hơn, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ buông bỏ khúc mắc và chấp nhận cô thôi.”
Thủy Mỹ Dung gật đầu: “Ừ, cũng chỉ có thể từ từ mà tiếp cận thôi, chuyện này không thể sốt ruột được.”
“Cô Thủy, nhà họ Thủy cũng không có quá nhiều bà con, nếu như có cơ hội thì cô cứ dẫn cô ấy đến nhà con đi. Con và cô ấy là bạn cùng lứa tuổi, con cũng là do mẹ đơn thân nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, nói không chừng sẽ có đề tài chung, con giúp đỡ cho cô một chút.”
Người nhà họ Thủy đều là người tốt, cô Thủy cũng là một người mẹ rất vĩ đại, lúc trước bà ấy cũng phải bất đắc dĩ lắm mới phải đưa ra quyết định kia, Cung Linh Lung có thể hiểu được nỗi niềm khó nói và đau khổ của bà ấy, cũng muốn cố gắng hết sức để giúp đỡ bà ấy.
Nhất là hiện tại sinh con xong, lên chức làm mẹ rồi, cô lại càng hiểu được nỗi khổ khi con cái xa cách mình.
“Được rồi.” Thủy Mỹ Dung cười trả lời, gương mặt tràn ngập biết ơn: “Linh Lung, cảm ơn con.”
“Cô đừng khách sáo như thế, nếu cô ấy đồng ý cởi bỏ khúc mắc, con cũng coi như có thêm một chị em chơi cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-661.html
.]
Chỉ chốc lát sau, Lục Tĩnh Xuyên đã bưng một chén canh giò heo đi vào: “Linh Lung, bà nội hầm canh giò heo đậu nành cho em nè.”
“Bà nội đến sao?” Cung Linh Lung hỏi anh.
“Cha đưa đến.”
Lục Tĩnh Xuyên đặt canh lên trên bàn nhỏ, thấy bé cả đã uống sữa xong rồi, đang thoải mái nằm trong lòng n.g.ự.c của Thủy Mỹ Dung, anh vội đi qua bế bé con lên nói: “Cô Thủy, ông nội bọn nhỏ nói muốn gặp mấy nhóc con này, con ôm bọn nhỏ ra ngoài, cô cũng đi ra ngoài ngồi uống trà đi.”
Lục Nam Chinh không đến đây một mình mà còn dẫn theo Lục Thu Cúc và Lục Thu Đông đến, cố ý mang bọn họ đi cùng để chúc tết cho anh chị dâu.
Lúc nãy hai chị em bọn họ vừa mới chúc tết người lớn nhà họ Cung xong, bây giờ mới đi vào phòng, biểu hiện ngày hôm nay của bọn họ đã không còn gò bó như lần gặp mặt trước nữa, đều cười nhẹ nhàng nói: “Chị dâu, chúc mừng năm mới”
“Thu Cúc, Thu Đông, hai đứa đến rồi, chúc mừng năm mới.”
Cung Linh Lung mỉm cười chào đón, vừa lúc bé út uống sữa xong, ôm nhóc con giới thiệu: “Tiểu Bồng, cô của con đến thăm con nè.”
Trước khi đến đây hai chị em Lục Thu Cúc đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nãy đã đưa tiền mừng tuổi cho bé cả và bé hai, lúc này cũng cầm một cái bao lì xì nhỏ bỏ vào trong chăn của bé ba.
“Chị dâu, em bé đã có tên chưa?” Lục Thu Cúc chủ động hỏi thăm.
“Đã đặt tên rồi. Bé cả tên Lục Sơ Minh, là ông nội đặt. Bé hai tên là Lục Trường Khiếu, là ông ngoại Chu đặt. Bé ba theo họ của chị, tên là Cung Bồng Trạch, là do ông ngoại của chị đặt.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Cung Tinh Tinh đã bưng khay đi vào, vô cùng lễ phép nói: “Mời hai chị ngồi.”
Cung Linh Lung cũng cười chào đón: “Thu Cúc, Thu Đông, ngồi đi, nếm thử đồ ngọt và điểm tâm mà mợ chị làm, là món ăn đặc sắc ở Hồng Kông đó.”
“Cảm ơn.”
Hai chị em cảm ơn xong rồi ngồi xuống.