Thấy anh đi ra ngoài, Cung Linh Lung rõ ràng cũng thả lỏng lại, còn nói với bọn họ: “Mẹ, bác sĩ, không phải nói lúc sinh con tử cung co rút sẽ đau lắm sao? Sao con không thấy đau chút nào hết vậy?”
“Con không đau hả?” Cung Vãn Đường và bác sĩ đồng thanh hỏi lại.
“Không đau, không có chút cảm giác nào luôn, nhưng con lại cảm nhận được mấy đứa nhỏ đang lăn lộn trong bụng, giống như sắp sửa chui ra rồi.”
Lúc này đầu óc của Cung Linh Lung vô cùng tỉnh táo, cảm giác được rất rõ ràng, có thể cảm nhận được động tĩnh trong bụng, nhưng cô thật sự không cảm thấy đau, không hề đau chút nào luôn.
Lúc này bác sĩ dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía cô nói: “Tôi đã làm nghề này được hơn hai mươi năm rồi, cũng gặp được mấy người phụ nữ mang thai sẽ không chịu quá đau, nhưng mà đây thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy người mang thai ba đứa nhỏ lại không hề thấy đau chút nào như cô.”
Cung Vãn Đường nghĩ việc này có lẽ có liên quan đến việc ăn uống bình thường của cô, những thứ cô ăn đều là đồ trong không gian, nước uống mỗi ngày cũng là nước giếng trong không gian, có lẽ vì thế cho nên cơ thể mới khá khác thường.
Để tránh cho người khác nghi ngờ, bà vội vàng nói: “Chắc là dây thần kinh cảm giác đau của Linh Lung có hơi thô, từ nhỏ đã không biết đau là gì, đánh nhau với người ta bị trầy da chảy m.á.u mà con bé cũng giống như không có việc gì.”
Cung Linh Lung chớp chớp mắt, phối hợp với lời mẹ nói, cười gượng một tiếng.
Bác sĩ nghe thế cười cười nói: “Thể chất của mỗi một người đều khác nhau, việc này cũng bình thường thôi.”
Bọn họ ở trong phòng sinh nói chuyện này, bên ngoài cũng đang nói, Lục Nam Chinh và hai ông bà cụ nhà họ Lục cùng nhau chạy đến nơi, đi đến đây lại không nghe được tiếng rên rỉ kêu đau của Cung Linh Lung, bọn họ cũng đang hỏi chuyện này.
Không bao lâu sau trong phòng đã có tiếng động, bác sĩ đang kêu to: “Rặn đi. Đồng chí Cung, lại rặn mạnh thêm nữa, đã nhìn thấy đầu rồi.”
“Đùng… Rầm… Ầm!”
Bầu trời bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm nổ đì đùng.
Mấy người đang đứng ngoài hành lang chờ đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ, gần như đồng thanh nói: “Sao lại có sét đánh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-649.html
.]
Thời tiết ngày hôm nay rất đẹp, lúc trước bọn họ còn từng nghe dự báo thời tiết, trong giai đoạn tết âm lịch này đều có thời tiết rất đẹp, không có mưa không có tuyết rơi, tất cả đều là trời nắng nhẹ.
Cung Thành Tuấn đi đến bên cạnh mở cửa sổ ra, lú đầu đi ra ngoài nhìn thử thấy không trung vẫn còn đầy sao, nói: “Cũng đâu có chuyển mưa đâu.”
“Oa…”
Ông ấy vừa mới nói xong, trong phòng sinh đã vang lên tiếng khóc nỉ non vang dội.
“Ầm ầm ầm…”
Bên ngoài lại vang lên tiếng sấm lần nữa, nhưng lúc này mọi người đều dồn lực chú ý lên người đứa bé mới chào đời, không để ý đến tiếng sầm này nữa.
“Sinh, sinh rồi, sinh nhanh thật.” Chu Lan Cầm vô cùng kích động.
Lục Tĩnh Xuyên cũng đã chạy đến trước cửa phòng sinh, cơ thể căng thẳng đến cứng đờ cũng dần dần thả lỏng lại, cười nói với bọn họ: “Nghe giọng thế này, chắc là một thằng nhóc thối rồi.”
Cung Vãn Đường ở trong phòng sinh đã ôm cháu ngoại đi ra ngoài, lớn tiếng báo tin vui với mọi người ở bên ngoài: “Tĩnh Xuyên, đứa bé đầu tiên là một bé trai.”
Thấy thật sự là con trai, Lục Tĩnh Xuyên cười, ghé sát lên cửa hô to: “Mẹ, Linh Lung thế nào rồi?”
“Linh Lung khá tốt, con không cần lo lắng.”
Lúc này trạng thái của Cung Linh Lung rất tốt, không hề giống như đang sinh con chút nào, duỗi dài cổ muốn đi ngắm con trai, ngoài miệng còn liên tục thúc giục: “Mẹ, mẹ ôm lại đây, cho con xem với.”
“Trông khá giống Tĩnh Xuyên đó, da trắng nõn lại sạch sẽ, không giống như con nít mới sinh ra chút nào.” Cung Vãn Đường đang lau người cho cháu trai.
Bác sĩ cũng nói: “Đồng chí Cung, ba đứa bé trong bụng cô hấp thu chất dinh dưỡng rất tốt, đứa bé đầu tiên khoảng bốn cân, vô cùng khỏe mạnh chắc nịch.”