Đến chín giờ rưỡi, người nhà họ Lục mới đến, Lục Nam Chinh đến cùng với bọn họ, ông ấy cũng không dẫn theo hai chị em Lục Thu Cúc đến, chỉ đi một mình với hai ông bà cụ.
Ngồi nói chuyện với người nhà họ Hàn xong, Lục Nam Chinh mới đi đến hỏi: “Linh Lung, lúc nãy cha mới đến bệnh viện, biết được chị sui đã xuất viện rồi, hiện tại mẹ của con đã đỡ hơn chưa?”
“Đã đỡ hơn rồi, bác sĩ nói nằm ở nhà nghỉ ngơi thêm dăm ba bữa nữa là có thể xuống giường đi lại rồi.”
Lục Nam Chinh không đi vào phòng thăm, chỉ đưa quà mà ông ấy mang theo cho cô, để cô đưa vào phòng.
Cung Linh Lung mang theo quà tặng vào trong phòng của mẹ, ngồi nói chuyện với bà vài câu, lúc đi ra ngoài nhìn thấy ba cha con Lục Tĩnh Xuyên đang đứng trong sân nói chuyện với nhau, cô không đi qua đó quấy rầy, chỉ ngồi trên ghế sofa nói chuyện với mấy bác gái của nhà họ Hàn.
Quy trình đính hôn ngày hôm nay rất đơn giản, người nhà của đôi bên gia đình đều không phải là người cổ hủ thích quy củ, chỉ nói vài câu dặn dò chúc phúc đơn giản, lại tặng quà mà bọn họ đã chuẩn bị là coi như xong.
Hàn Tế là thầy kiêm cha nuôi lại biểu hiện càng thêm gọn gàng dứt khoát, quăng cho Giang Vận một cuốn sổ tiết kiệm hai nghìn, còn có một xấp phiếu, toàn bộ quá trình chỉ nói một câu: “Cầm đi mua của hồi môn.”
Hai ông bà cụ nhà họ Hàn và ba đứa con trai còn lại cũng đều tặng thêm quà mừng, Quý Duy và Lục Tĩnh Xuyên làm sư huynh cũng có quà tặng, chờ đến khi nghi thức đính hôn kết hôn, cái hộp trong tay Giang Vận đã chứa đầy tiền rồi.
Sau đó bọn họ còn thương lượng đến thời gian kết hôn, bởi vì sáu tháng cuối năm nay sẽ cực kỳ bận rộn, không chỉ có cô dâu chú rể mới sẽ bận rộn mà những người lớn trong gia đình cũng bận đến mức không có thời gian rảnh, cho nên cuối cùng quyết định sẽ đợi đến đầu năm sau xuân về hoa nở lại tổ chức.
Đồ ăn trưa hôm nay là do mẹ chồng nàng dâu nhà họ Hàn chuẩn bị, trước khi ăn cơm, bà cụ Hàn còn gọi: “Thằng tư, con lại đây.”
Hàn Tế đứng dậy đi vào phòng bếp, nhanh chóng bưng hai chén đồ ăn và canh vào phòng đút cho bà ăn.
Lúc trước Cung Vãn Đường vừa mới uống thuốc tây xong, có hơi buồn ngủ, mới vừa ngủ hai tiếng đồng hồ thức dậy đã thấy đến giờ ăn cơm trưa, nói ngay: “Hàn Tế, tôi tự ăn được rồi, anh đi tiếp khách đi.”
“Trước khi em có thể xuống giường đi lại, anh sẽ phụ trách đút cơm cho em ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-611.html
.]
Hàn Tế cảm thấy chiêu mà học trò chỉ cho mình tối hôm qua rất có tác dụng, ông ấy có ý định tiếp tục “ngang ngược” nữa.
Cung Vãn Đường lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, lúc này đang định đi vệ sinh, vỗ nhẹ cánh tay ông ấy nói: “Anh đi gọi Linh Lung và chị sui đến giúp tôi.”
“Gọi bọn họ làm gì?” Hàn Tế hỏi bà.
“Anh đừng có hỏi, đi gọi bọn họ đến giúp tôi đi.” Cung Vãn Đường vừa bất đắc dĩ lại xấu hổ.
Bà cũng không phải là người biết cách che giấu cảm xúc, Hàn Tế nhanh chóng bắt giữ được vẻ xấu hổ trên mặt bà, ông ấy lập tức đoán ra: “Em muốn đi vệ sinh đúng không?”
Cung Vãn Đường: “… Đúng vậy, anh đi gọi bọn họ giúp tôi đi.”
“Không cần gọi bọn họ, anh ôm em đi vệ sinh.”
Hàn Tế xốc chăn mỏng lên, vô cùng thành thạo bế bà lên, sai bước đi đến nhà vệ sinh ở phía sau.
Còn mấy người trong phòng khách, đều bị ông ấy ngó lơ.
Ngoại trừ ông cụ Lục ra, những người khác đều đoán được ý đồ của Hàn Tế, lúc này thấy ông ấy ôm Cung Vãn Đường đến nhà vệ sinh ở sân sau, ông cụ Lục hơi nhướng mày, nói nhỏ với ông bạn già ở bên cạnh: “Lão Hàn, A Tế đây là…”
“Tôi cũng sắp lên chức ông cố rồi, nó cũng đã đến lúc phải cưới vợ lập gia đình.”
Lúc trước ông cụ Hàn luôn khá lo lắng cho chuyện tình cảm của ông ấy, sau đó mới biết được trong đầu ông ấy luôn nhớ thương Cung Vãn Đường, từ sau khi biết rõ trong lòng ông ấy nghĩ cái gì, hai ông bà cụ bọn họ cũng không thúc giục ông ấy kết hôn nữa.
Ông cụ Lục đã hiểu, cười cười nói: “Cuối cùng ông cũng đã giải quyết xong một tâm sự rồi.”