Thấy sắc mặt của mẹ cũng khá tốt, Cung Linh Lung đặt quần áo mà cô mang đến lên mép giường nói: “Mẹ, hay là hôm nay mẹ đừng sốt ruột xuất viện vội, lại nằm viện thêm một hai ngày nữa đi.”
“Không cần, ở bệnh viện cũng chỉ là nằm thôi, không có trị liệu gì khác, về nhà nằm sẽ thoải mái hơn, mẹ sẽ uống thuốc đúng giờ, chờ hai ba ngày nữa là có thể xuống giường đi lại rồi.”
Cung Vãn Đường cũng không muốn nằm ở trong bệnh viện nữa, đây là phòng bệnh bình thường chứ không phải phòng bệnh tư nhân, hôm nay sẽ có bệnh nhân khác đi vào, bà không thích những người khác nói ra nói vào.
Hàn Tế đã ăn sáng xong, nói với bọn họ: “Sáng nay bác sĩ đã đến đây kiểm tra phòng rồi, nói là có thể xuất viện. Vãn Đường muốn xuất viện ngay trong sáng hôm nay, Tĩnh Xuyên, con đi làm thủ tục xuất viện đi, lại đến phòng thuốc lấy thuốc, sau đó chúng ta đi về nhà.”
“Dạ vâng.” Lục Tĩnh Xuyên nói xong lập tức đi ra ngoài.
Lục Tĩnh Dương thấy nơi này không có việc gì cần cậu giúp đỡ, nói chuyện vài câu với mấy người lớn rồi cũng vội vàng quay về chuẩn bị tiệc đính hôn.
Chờ đến khi Lục Tĩnh Xuyên làm xong thủ tục quay về thì trong phòng bệnh cũng đã dọn dẹp đồ đạc xong, Hàn Tế không cho Cung Vãn Đường có thời gian chuẩn bị, khom lưng ôm bà lên.
Cung Vãn Đường hoảng sợ, tay túm chặt lấy quần áo của ông ấy, xấu hổ muốn chết: “Hàn Tế, không cần anh ôm.”
“Không cho anh ôm, vậy em muốn ai ôm?”
Hàn Tế hỏi lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ba người đứng bên cạnh, ngoài miệng lại nói: “Linh Lung đang mang thai không thể ôm, Tĩnh Xuyên phải xách hành lý, anh Tuấn phụ trách lái xe, chỉ có thể để anh ôm.”
Ba người bị giao nhiệm vụ rõ ràng chỉ biết mím môi nhịn cười, Lục Tĩnh Xuyên còn dùng khuỷu tay huých nhẹ lên người cậu cả, dùng ánh mắt mỉm cười thúc giục ông ấy: “Cậu cả, cậu mau đi lái xe đi, lái xe đến cổng bệnh viện là được.”
Cung Thành Tuấn cười liếc nhìn anh, vờ như không nhìn thấy gương mặt đỏ rực của em gái, sải bước vội vàng rời đi.
Trong lòng Cung Linh Lung đã cười đến mức ngửa tới ngửa lui, nhịn cười nói: “Mẹ, con và anh Tĩnh không ôm mẹ được, chỉ có thể nhờ chú Hàn ôm thôi.”
Nói xong, cô còn kéo Lục Tĩnh Xuyên bỏ chạy đi trước.
Cô thật sự chịu không nổi áp lực trong ánh mắt của chú Hàn, chỉ có thể bỏ chạy trước thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-610.html
.]
“Hàn Tế!”
Cung Vãn Đường nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tức giận trừng mắt nhìn ông ấy.
Bình thường Hàn Tế rất ít nói ít cười, lúc này lại cong khóe môi lên, tâm trạng vô cùng sung sướng, ôm lấy bà chậm rãi đi theo.
Đối với nhà họ Hàn mà nói, hôm nay là một ngày lành, tuy rằng Giang Vận không phải cháu gái ruột của nhà họ Hàn, nhưng lại do Hàn Tế nuôi lớn, hai ông bà cụ nhà họ Hàn xem cô ấy giống như cháu gái của mình, hôm nay cô ấy đính hôn với Lục Tĩnh Dương, những người họ Hàn khác ở kinh đô cũng đều vội vàng chạy đến.
Đợi đến khi xe jeep dừng lại trước cửa nhà, Hàn Tế mở cửa xuống xe trước, sau đó mới ôm Cung Vãn Đường xuống xe.
“Thầy, dì Cung, hai người đã về rồi.”
Giang Vận là người lao đến đầu tiên, thấy thầy thật sự làm theo những lời cô ấy nói, trực tiếp ôm bà về nhà, cười hì hì xoay người báo cáo: “Ông nội, bà nội, dì Cung đã về rồi.”
Hôm nay ông cụ Hàn ăn mặc quần áo bình thường, từ trong nhà đi ra lập tức nhìn thấy con trai ôm bà đi vào, ánh mắt hơi d.a.o động, lập tức ra lệnh: “Tiểu Vận, con mau mở cửa phòng ra, để Vãn Đường nằm nghỉ.”
“Bác trai, bác gái.”
Cung Vãn Đường xấu hổ muốn chết, bàn tay còn âm thầm dùng sức nhéo mạnh lên cánh tay của Hàn Tế.
Chút sức lực này của bà chẳng khác nào cào ngứa với Hàn Tế, sắc mặt ông ấy không hề thay đổi, nhưng mà trong mắt lại ánh lên vẻ vui mừng.
“Về là tốt rồi, mấy ngày nay con cứ nằm trong nhà dưỡng thương cho tốt.”
Bà cụ Hàn giả vờ như không nhìn thấy vẻ xấu hổ của bà, ý cười trong mắt lại không đè nén được nữa, thấy mấy người Cung Linh Lung cũng đi đến cùng, cười chào đón: “Tĩnh Xuyên, Linh Lung, hai đứa cứ tùy ý ngồi chơi đi.”
Hàn Tế ôm bà lên giường nằm, cẩn thận lấy gối lót ra sau lưng cho bà, lại đi rót nước ấm cho bà uống, một mình ông ấy chạy tới chạy lui vô cùng bận rộn.
Mấy người Cung Linh Lung đều tự giác ngồi trong phòng khách, không có đi qua đó làm bóng đèn chướng mắt, ngồi nói chuyện với hai ông bà cụ.