Cung Vãn Đường yên lặng lắng nghe, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao? Ly hôn không?”
“Ly hôn. Lúc bọn anh chạy đến thì đang cãi cọ thưa kiện.”
“Cô đã hoàn toàn thất vọng không còn ôm hi vọng gì về nhà bọn họ nữa rồi. Trong mấy năm qua cô cũng không phải đều chỉ ở nhà làm nội trợ không mà vẫn luôn giúp đỡ chuyện làm ăn buôn bán, cũng tích góp được không ít mối quan hệ trong Hồng Kông. Sau khi ly hôn thì giành được quyền nuôi nấng hai đứa con, lấy đi bảy mươi phần trăm gia sản, sau đó tự đứng ra xây dựng sự nghiệp một lần.”
“Lúc cô ly hôn thì Khải Dương và Niệm Niệm đều chưa trưởng thành, tuổi trẻ khí thịnh, đổ hết mọi tội lỗi khiến cha ngoại tình lên đầu người phụ nữ kia, lén thuê người đánh người phụ nữ kia thành trọng thương.”
“Sau đó cô đi xử lý xong chuyện này, đưa hai anh em bọn họ ra nước ngoài du học, ba cha con anh đều ở lại xử lý chuyện làm ăn giúp cpp. Sau đó chờ chuyện làm ăn ổn định rồi, anh và Thành Lãng cũng ra nước ngoài du học học tập thêm vài năm.”
“Trong mấy năm nay, ngoại trừ việc về nước tìm em ra thì khoảng thời gian khác cha đều ở lại Hồng Kông giúp đỡ cô.”
“Khải Dương và Niệm Niệm ra nước ngoài du học cũng tìm được bạn đời của mình, bây giờ đều đang định cư ở nước M, hai anh em bọn nó đều có ba đứa con.”
“Mấy năm nay chuyện làm ăn buôn bán của cô phát triển rất rộng rãi, lúc bọn anh đi qua đó hai ba năm thì đã bắt đầu mở rộng phạm vi đến nước ngoài rồi. Hiện tại Khải Dương đang tiếp quản chuyện làm ăn ở nước ngoài, bên phía Hồng Kông thì vốn dĩ là do cô và cha cùng nhau quản lý, nhưng hiện tại bọn họ lớn tuổi rồi, cũng muốn rút lui, Niệm Niệm lại không muốn quay về tiếp nhận, bảo anh và Thanh Lãng đi nhận ca.”
“Ba cha con đều không muốn ở lại Hồng Kông, cha vẫn luôn muốn lá rụng về cội, nghĩ sau này sẽ về nước phát triển, cho nên hiện tại vẫn còn chưa quyết định rõ ràng.”
Mấy năm nay bọn họ sống cũng coi như khá tốt, Cung Vãn Đường cũng yên tâm, lại hỏi đến chuyện tình cảm của bọn họ: “Anh cả, anh và anh hai đã kết hôn chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-561.html
.]
“Anh chưa, Thành Lãng cũng đã kết hôn rồi, em dâu là thiên kim thế gia của Hồng Kông.”
“Bọn họ quen biết nhau trong lúc du học ở nước ngoài, hôn nhân rất hạnh phúc, sinh được bốn đứa nhỏ, con trai Trưởng Trung Hi mười sáu tuổi, con gái thứ hai Tinh Tinh mười bốn tuổi, hai thằng nhóc thứ ba và thứ tư là cặp song sinh là Trung Thịnh, Trung Vinh, năm nay vừa tròn mười tuổi.”
Thấy hôn nhân của anh hai hạnh phúc, có đủ con trai và con gái, trong lòng Cung Vãn Đường cũng rất vui vẻ, nhưng mà lại nghĩ đến hiện tại anh cả vẫn cứ cô đơn một mình, nắm chặt lấy bàn tay của ông ấy, ngập ngừng lưỡng lự: “Anh cả…”
Cung Thành Tuấn biết bà muốn nói cái gì, nở một nụ cười ấm áp: “Em bình an quay về, hai mẹ con em đều bình an, lại báo được thù, anh đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.”
“Anh cả, anh không cần quá tự trách, những chuyện gia đình mình gặp được và sự qua đời của mẹ đều không liên quan gì đến anh cả.”
“Mấy tên cặn bã còn thua cả súc sinh này, bọn họ ngắm đến nhà họ Cung, thủ đoạn độc ác sẽ ùn ùn mãi không dứt, bọn họ không đặt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.”
“Cho dù anh không dẫn con sói vô ơn Tiết Hải Huy về nhà thì bọn họ cũng sẽ nghĩ đến cách khác để đối phó nhà họ Cung, cho nên đối mặt với sự kiện này, anh không cần phải áy náy tự trách, cũng không cần cảm thấy có lỗi với người nhà, cả gia đình đều sẽ không trách anh.”
Những lời này cha và cô, còn có em hai cũng đều nói rồi, nhưng trong lòng Cung Thành Tuấn vẫn luôn có khúc mắc, mãi mãi vẫn không thể nào quên được hình ảnh của mẹ lúc sắp chết, trong lòng vẫn luôn có ma chướng.
Thật ra dựa vào gương mặt, khí chất và thực lực của ông ấy, có rất nhiều cô gái của gia tộc giàu có ở Hồng Kông đã từng tỏ tình với ông ấy, nhưng ông ấy đều từ chối hết.
Mấy năm nay trong lòng ông ấy chỉ có hai việc, thứ nhất là báo thù cho mẹ, thứ hai là tìm được em gái, hai việc này không làm được thì ông ấy sẽ không suy xét đến những việc tư khác, bất cứ ai khuyên nhủ cũng không có tác dụng gì.