“Linh Lung, con làm đúng lắm.”
Chu Lan Cầm ủng hộ cô, còn nói: “Con không cần phải để ý, con không làm gì sai cả. Bọn họ vốn dĩ cũng không phải thật lòng muốn đi đến đó cứu viện, mà là mang theo mục đích khác đến đó biểu diễn, báo chí phê bình bọn họ như thế, chẳng có câu nào là quá đáng cả.”
“Cho nên ông nội là vì chuyện này nên mới giận đến sinh bệnh sao?” Lục Tĩnh Xuyên hỏi.
“Đúng vậy, con cũng biết tính của ông nội con mà, ông ấy quang minh lỗi lạc cả đời, ghét nhất mấy loại chuyện thế này, giận đến mức tự mình làm mình bệnh luôn.”
“Quá đáng nhất chính là Nguyễn Ngọc Miên và Lục Thu Hà hoàn toàn không cảm thấy mình làm gì sai, c.h.ế.t sống không chịu thừa nhận rằng bọn họ muốn đến khu vực chịu thiên tai biểu diễn cho thiên hạ, vẫn cứ cứng đầu cứng cổ cãi chày cãi cối.”
“Hai người bọn họ nhất quyết không chịu thừa nhận, kiên quyết nói rằng mình đến đó thật lòng muốn cứu trợ giúp đỡ, sau đó bà nội của con lén đi tìm mấy đứa bạn đi cùng nó để hỏi thăm, mới xác định những gì Linh Lung mới đúng.”
“Lục Thu Hà vừa đến đã chê cái này chê cái kia, còn đòi dùng nước uống để tắm rửa, mấy đứa con gái chơi chung với nó cũng rất kiêu căng tùy hứng, đi sang bên đó rồi không chịu làm chuyện gì, chỉ biết đứng ở một bên nhìn chơi cho vui mà thôi.”
“Mấy thứ trong rương hành lý của bọn họ toàn là thứ tốt, có đủ trái cây, thịt heo đóng hộp và điểm tâm, đi ra ngoài còn mang theo cả dây chuyền và đồng hồ, nói là đi cứu trợ, thật ra lại là đi du lịch.
“Bọn họ đi đến đó l.à.m t.ì.n.h nguyện viên rõ ràng là mượn cớ đi cứu trợ để đi ra ngoài du lịch, sau đó lại quay về nhận khen ngợi phần thưởng, nhà bọn họ lại giúp đỡ làm một vài thứ, sắp xếp cho bọn họ một công việc.”
“Bà nội của con điều tra xong rồi, lại gọi nó đi về hỏi chuyện xác nhận, nó còn kiên quyết không chịu thừa nhận, sau khi quay về lập tức tìm người đi chung với nó kiếm chuyện, trách bọn họ nhiều chuyện, còn đi nói với người ngoài là mấy người kia không đáng tin, xúi giục người khác đừng tiếp xúc với bọn họ nữa.”
Chu Lan Cầm nói xong bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nói: “Ba anh chị em nhà Lục Thu Hà đều đã bị Nguyễn Ngọc Miên nuôi dạy trở thành người không phóng khoáng, trong đầu toàn là mấy mưu hèn kế bẩn, thích chơi thủ đoạn xấu xa, còn tự cho mình là thông minh, thật ra mọi người đều có thể nhìn thấy rõ những toan tính của nó, chỉ là không có ai vạch trần ra mà thôi.”
“Ông nội của con giận đến sinh bệnh, cũng không hẳn chỉ là vì chuyện của nó, mà đại đa số là thất vọng với cha của con hơn.”
“Lúc ông cụ nằm viện, cha của con cũng từng đi thăm, ông nội của con vô cùng đau đớn mắng cho cha con một trận.”
“Thật ra chuyện này cũng không liên quan gì đến cha của con, bình thường ông ấy cũng có dạy dỗ bọn họ, đoạn thời gian cứu tế kia ông ấy cũng rất bận rộn, vẫn luôn cố gắng hết sức điều vật tư đi chi viện, hoàn toàn không hề biết đến chuyện Nguyễn Ngọc Miên bảo Lục Thu Hà đi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên để lấy được một công việc trong đoàn kịch.”
“Cha của con vẫn luôn phản đối không muốn cho Lục Thu Hà đi vào đoàn kịch đi làm, càng đưa ra mệnh lệnh cấm tuyệt đối không cho bọn họ mượn danh nghĩa của nhà họ Lục để đi cửa sau, có lẽ cũng biết được tính cách của nó không tốt, vốn dĩ còn tính đưa nó đến bộ đội đi mài giũa.”
“Nguyễn Ngọc Miên có ý kiến khác với ông ấy, không muốn cho con gái đến bộ đội chịu khổ, thành tích học tập của ba chị em bọn họ cũng đều rất bình thường, bà ta muốn cho mấy người bọn họ cũng ca hát nhảy múa giống như bà ta, làm công tác văn nghệ, bọn họ cũng thường xuyên vì chuyện này mà cãi nhau.”
Lục Tĩnh Xuyên nghe thế, liên tục gắp đồ ăn cho bọn họ, chờ bà ấy nói xong mới nói tiếp: “Thật sự không đáng vì bọn họ mà giận đến sinh bệnh, sau này con sẽ đi khuyên nhủ ông nội.”
Chương 518:
“Ông nội là lo lắng ba chị em bọn họ không biết điều, sau này sẽ liên lụy đến hai anh em con.” Chu Lan Cầm cũng hiểu được tâm sự của ông cụ.
“Sự nghiệp của hai anh em con đều là do bọn con tự mình cố gắng làm việc mà được đến, chưa từng ỷ lại vào bất cứ ai, cũng chưa từng mượn thế lực của nhà họ Lục và nhà họ Chu, mỗi một thành tích đều có thể vượt qua kiểm tra, lý lịch sạch sẽ, đừng nói là ba người bọn họ, bất cứ kẻ nào cũng đều không thể liên lụy được bọn con.” Lục Tĩnh Xuyên nói năng c.h.é.m đinh chặt sắt, ánh mắt bằng phẳng lại kiên nghị.
Anh đi vào bộ đội cũng bắt đầu từ một binh lính bình thường giống như các chiến sĩ khác, mỗi một lần thăng chức đều có quân công đạt tiêu chuẩn, tất cả các thành tựu đều là do anh dùng mạng xông pha trong mưa b.o.m bão đạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-517.html
.]
Lục Tĩnh Dương cũng từ một người công an bình thường phát triển lên, ngay từ đầu bởi vì muốn kiêng dè, cậu cũng không quyết định làm việc ở cục công an của mẹ, mà là chạy đến đơn vị xa hơn rèn luyện, bởi vì có năng lực xuất sắc, bắt được không ít người phạm tội, dần dần được lãnh đạo khen ngợi đề bạt mới có thể đi lên đến cục công an thành phố.
Hai anh em bọn họ đều là leo lên từng bước từng bước một, mỗi một bước đi đều rất vững vàng, về phương diện công việc thì bất cứ người nào cũng đều sẽ không tìm kiếm ra được tì vết gì, bọn họ toàn là dùng năng lực và bản lĩnh của mình để chinh phục lãnh đạo và đồng nghiệp chiến hữu.
Hai đứa con trai tài giỏi này chính là kiêu ngạo lớn nhất của Chu Lan Cầm, lúc bà ấy đến thăm ông cụ, cũng đã nói những lời tương tự cho ông ấy nghe.
“Bởi vì chuyện mẹ với cha con ly hôn, ông nội cứ có cảm giác để hai đứa thiệt thòi, cũng cực kỳ để ý đến chuyện hai anh em con, chỉ sợ những người không biết điều kia rước thêm phiền phức đến cho hai con.”
“Không có chuyện đó đâu, lát nữa con sẽ nói chuyện với ông nội sau.”
Lục Tĩnh Xuyên tính toán vài ngày nữa sẽ đi thăm ông nội, lại tìm cơ hội nói chuyện với ông ấy.
Chu Lan Cầm gật đầu, gắp một ít thịt vịt cho Cung Linh Lung nói: “Được rồi, không nói đến chuyện của bọn họ nữa, mau ăn cơm đi, chị sui làm đồ ăn ngon quá, mấy đứa ăn nhiều vào.”
“Chị sui, từ nãy đến giờ chị chỉ lo nói chuyện, chưa ăn cái gì, nếm thử miếng thịt này đi.” Bạch Thủy Tiên gắp đồ ăn cho bà ấy.
“Ăn ngon lắm, vị hơi cay, ăn với cơm rất phù hợp.”
Chu Lan Cầm nếm thử đồ ăn, cũng bắt đầu nói chuyện với bà: “Chị sui, lần này chị đến đây ở lại thêm chơi thêm vài ngày đi.”
“Được rồi, lần này Linh Lung xin nghỉ nửa tháng, chúng tôi có thể ở lại đây mười ngày.”
Đã gần hai mươi năm Bạch Thủy Tiên không ở lại đây, chờ giải quyết xong việc này rồi, cũng muốn tranh thủ thời gian đi khắp nơi dạo, nhìn xem sự thay đổi ở nơi này.”
“Đúng rồi, chị sui, lần này tôi về kinh còn có chút việc muốn nhờ chị giúp đỡ.”
“Chị sui, chúng ta là người một nhà không cần phải khách sáo như thế, chị cứ việc nói thẳng đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ không từ chối.” Chu Lan Cầm nói.
Bạch Thủy Tiên cười cười nói: “Chắc là chị Bình đã kể cho chị sui biết quá khứ của tôi rồi, tên mà tôi dùng hiện tại không phải tên thật. Lần này tôi quay về là vì muốn sửa lại tên thật của mình. Chỉ có điều bởi vì biến cố trong nhà, hồ sơ giấy chứng nhận thân phận trước kia đều đã bị mất sạch, nhưng mà tôi sẽ nhờ những người bạn thân của gia đình tôi trước đó để chứng minh cho tôi, đến lúc đó còn phải nhờ chị làm lại chứng minh hộ khẩu mới giúp tôi.”
“Đây chỉ là một chuyện nhỏ, ngày mai tôi sẽ xử lý cho chị.”
Chu Lan Cầm không nói tiếng nào lập tức đồng ý ngay, cũng đã phỏng đoán có lẽ chuyện nhà mẹ đẻ của bà đã có tiến triển gì đó, cũng không hỏi quá nhiều, chỉ hỏi chuyện chính sự: “Chị sui, tên thật của chị là gì thế?”
“Cung Vãn Đường, Cung của cố cung, Vãn là ban đêm, Đường là hải đường.”
Chu Lan Cầm nhớ kỹ, cười nói: “Chờ chừng nào chị có thời gian rảnh thì bảo Tĩnh Xuyên đưa chị đến, tôi dẫn chị đi đến nơi xử lý hộ khẩu để làm chuyện này.”
“Được rồi, phiền chị sui rồi.”
“Chuyện này thì có gì mà phiền chứ, chị đừng có khách sáo như thế.”
Chu Lan Cầm biết bà là một người có rất nhiều chuyện xưa, nghĩ đến những khó khăn vất vả mà bà đã trải qua, trong lòng cũng có chút chua xót.