Tuy rằng Lục Tĩnh Dương bình an được tìm về nhà, nhưng chuyện này cũng hoàn toàn làm Chu Lan Cầm thất vọng về Lục Nam Chinh, là bà ấy chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn, Lục Nam Chinh cũng tự biết hổ thẹn, tay trắng rời đi, đồng ý với mọi yêu cầu mà bà ấy đưa ra.
Sau khi bọn họ ly hôn, nhà mẹ đẻ của Nguyễn Ngọc Miên lập tức bắt được cơ hội âm thầm tính toán, bày mưu tính kế cho con gái, đồn thổi mọi chuyện ồn ào huyên náo.
Chuyện này bị lan truyền ra bên ngoài, tin đồn nhảm nhí bay loạn khắp nơi, Lục Nam Chinh chỉ đành phải kết hôn với Nguyễn Ngọc Miên.
Hai ông bà cụ nhà họ Lục biết rất rõ nhà họ Nguyễn tính toán điều gì, cũng vô cùng thất vọng về Lục Nam Chinh, dứt khoát nói thẳng với bên ngoài sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của ông ấy, cũng công khai nói vĩnh viễn không cho phép Nguyễn Ngọc Miên bước chân vào cổng nhà họ Lục, bọn họ không nhận cô con dâu này, cho dù có c.h.ế.t thì cũng sẽ không cho bà ta đến linh đường quỳ lạy.
Thái độ kiên quyết của hai ông bà cụ nhà họ Lục tát thẳng vào mặt nhà họ Nguyên và Nguyễn Ngọc Miên, cũng làm cho bọn họ trở thành trò hề trong giới, lúc trước cũng từng bị người ta coi như trò hề mà cười nhạo.
Lục Nam Chinh tự biết mình hổ thẹn với sự dạy dỗ của cha mẹ, cũng hổ thẹn trước sự nâng đỡ của cha mẹ vợ, sau đó cũng chủ động xin chuyển nghề, nghe theo sự sắp xếp của bộ đội đi đến bộ phận thủy lợi làm việc.
Mấy năm nay ngày lễ ngày tết ông ấy đều sẽ dẫn theo ba đứa con gái đến nhà họ Lục thăm hai ông bà cụ, ông ấy cũng chưa bao giờ mở miệng nhớ cha mẹ giúp đỡ chuyện công việc của mình hoặc là chuyện công việc học tập của ba đứa con gái, càng không cho phép con gái mở miệng nhờ vả.
Mấy năm nay Nguyễn Ngọc Miên cũng tính toán rất nhiều thứ, bà ta và nhà mẹ đẻ đều không thể hưởng ké được bất cứ ích lợi gì từ nhà họ Lục, hiện tại bà ta chỉ hi vọng con gái có thể được gì đó, chỉ có điều mỗi lần nhắc đến việc này là Lục Nam Chinh lại nổi giận đùng đùng, hai người thường xuyên cãi nhau, chút tình cảm kia cũng đã biến mất sạch sẽ trong mấy cuộc tranh cãi kia rồi.
Nhất là dạo gần đây còn gái lớn Lục Thu Hà xảy ra chuyện, hai người cãi nhau kịch liệt chưa từng có, Lục Nam Chinh còn dọn hành lý đến ký túc xá ở, bắt đầu trạng thái ở riêng với bà ta.
Lục Tĩnh Xuyên không hề tiếp xúc với ba đứa em gái cùng cha khác mẹ này, ngày lễ ngày tết thỉnh thoảng gặp được một lần, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với bọn họ, nhưng mà lại nghe người lớn nói một ít chuyện về bọn họ, nhưng mà những chuyện này đều không liên quan đến anh, anh cũng sẽ không nhiều chuyện lắm lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-516.html
.]
Lúc này thấy Lục Thu Hà lại chọc cho ông nội giận đến vào bệnh viện, anh mới mở miệng hỏi: “Nó là cái gì?”
“Trong danh sách đám cậu ấm cô chiêu bị điều về trong đợt cứu tế lúc trước có tên nó.”
Sau khi quay về nhà rồi Lục Tĩnh Dương mới biết được chuyện này, lúc đó bọn họ giành giật từng giây vội vàng cứu người đưa vật tư, hoàn toàn không để ý đến báo chí, cũng không biết chuyện Lục Thu Hà cũng đến khu vực chịu thiên tai, hơn nữa vừa mới đến đã bị điều về rồi đăng báo phê bình.
Cung Linh Lung có chút ấn tượng với cái tên Lục Thu Hà này, lúc này hơi chớp mắt hỏi mẹ chồng: “Mẹ, Lục Thu Hà cũng họ Lục, cô ta có quan hệ gì với chúng ta thế?”
“Đó là em gái cùng cha khác mẹ của Tĩnh Xuyên, Lục Thu Hà là đứa lớn nhất, sau nó còn có thêm hai đứa con gái nữa, tên là Lục Thu Cúc và Lục Thu Đồng.”
Cung Linh Lung “ồ” một tiếng lại hỏi: “Có phải cái cô Lục Thu Hà này có mặt trái xoan, mắt hạnh to tròn, tóc tết hai chùm, trên mũi có một nốt ruồi đen không?”
“Đúng vậy.”
Chu Lan Cầm gật đầu hỏi cô: “Linh Lung, con gặp nó rồi hả”
“Dạ rồi, gặp được ở chỗ chịu thiên tai.
Lúc này Cung Linh Lung cười có chút xấu hổ, nói thật với bọn họ: “Lúc đó con ở ga xe lửa chở vật tư, cô ta và mấy người khác đứng ở ven đường bắt xe, còn xách theo rương hành lý da, mặc chiếc đầm ngắn nửa người, cũng không biết là dính bùn chỗ nào làm bẩn chân, chạy đến tìm con đòi nước để rửa, còn vênh mặt hất hàm sai khiến bắt con phải chở bọn họ đến khu chịu thiên tai.”
“Lúc đó khu chịu thiên tai đang cực kỳ khan hiếm nước uống, đừng nói là tắm, bọn con uống nước cũng đều phải tiết kiệm, lúc đó con trợn trắng mắt với cô ta, lại mắng cô ta vài câu. Cuối cùng cũng là con chạy về mách lẻo với tổng chỉ huy J trưởng Hàn, để ông ấy điều mấy cậu ấm cô chiêu chỉ biết kiếm chuyện này quay về.”