Cung Linh Lung vỗ vai cậu nói: “Lúc trước bọn chị không biết tình hình bên khu phía tây lại nghiêm trọng như thế, hiện tại đã nhận được tin tức, vật tư đang chuyển về khu phía tây, hôm nay là có thể bình thường trở lại rồi.”
“Các chị đang ở khu phía đông đúng không?” Lục Tĩnh Dương hỏi bọn họ.
“Đúng vậy.” Hai người gật đầu.
Môi của Lục Tĩnh Dương đã khô nứt ra từ lâu, cầm bình nước mà em họ đưa đến, uống vài hớp rồi mới nói: “Tốc độ cứu viện của khu phía đông là nhanh nhất, tỉ lệ chữa khỏi người bị thương cũng cao nhất, tỉ lệ người bị thương nặng và tử vọng thấp nhất, lúc nãy em đã nghe mọi người nói rồi.”
Bọn họ vừa mới trò chuyện vài câu, một giọng nói đầy vui vẻ lọt vào trong lỗ tai của cô: “Linh Lung.”
“Giang Vận.”
Một chiếc xe tải quân dụng từ nơi không xa chạy đến, một chuỗi động tác đạp phanh dừng xe lại hất đuôi vô cùng xinh đẹp diễn ra trên khu đất trống, quay đầu xe lại đậu song song với mấy chiếc xe tải khác.
Giang Vận vô cùng hiên ngang nhảy xuống xe, cầm lấy loa gọi với người phụ trách của khu phía nam: “Đoàn trưởng Vương, chừng nào đưa vật tư đến khu phía tây vậy?”
“Phó đoàn trưởng Giang, hiện tại đang chuyên chở hàng hóa, là là khu phía đông chi viện khẩn cấp, chất đầy xe là đi ngay.”
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến khu phía tây cùng mọi người luôn.”
Giang Vận trả lời, sau đó cười xinh đẹp chạy đến tìm Cung Linh Lung: “Linh Lung, em nghe ông già nói chị cũng đến, em đến khu phía đông tìm chị vài lần, định gọi chị tạo thành một đội với em, nhưng đi mấy lần cũng không thấy chị đâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được chị ở chỗ này.”
“Giang Vận, chị nghe chú Hàn nói em đang ở khu Bắc dẫn đội cứu viện mà, sao bây giờ lại thành lái xe vận chuyển vật tư rồi?” Cung Linh Lung vội vàng hỏi cô.
Nói đến chuyện này, Giang Vận lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu: “Ủy ban cách mạng cử không ít người đến, còn dẫn theo một đám học sinh sinh viên, làm cái gì cũng không được, nhưng mà kêu khẩu hiệu thì giỏi lắm. Em nóng tính lắm, mới ngày đầu tiên đã cãi nhau với bọn họ rồi, còn đánh người dẫn đội một trận, sau đó đám bụi đời này đi mách lẻo với lãnh đạo, sau đó em giận quá dẫn theo đội ngũ đổi địa bàn khác.”
“Sau đó ông già lại gieo nhiệm vụ riêng cho em, bảo em phụ trách vận chuyển cung cấp thuốc tây, cho nên em mới dẫn theo đội ngũ tập trung làm chuyện này.”
Thấy cô ấy cũng cãi nhau với mấy người của ủy ban cách mạng, Cung Linh Lung ôm lấy vai cô ấy cười hì hì nói: “Hai chúng ta đúng là người đồng đạo mà, chị ở khu phía đông cũng mắng chửi đuổi mấy người ủy ban cách mạng đi, bọn họ cũng đi mách lẻo với cấp trên, còn gọi cả lãnh đạo đến nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-497.html
.]
“Bọn họ biết mách lẻo, chị cũng biết mà, chỉ mách lẻo với chú Hàn, chú Hàn lập tức đuổi bọn họ đi ngay, ngày hôm sau còn đăng tên của bọn họ lên trên nhân dân nhật báo.”
Giang Vận: “… Thì ra người mách léo đó là chị à.”
“Ai mà không có chỗ dựa chứ.” Cung Linh Lung khoe khoang nói.
“Ha ha ha, đúng lắm, ai mà không có chỗ dựa chứ.” Giang Vận vui vẻ cười to.
Hai đồng chí nữ bọn họ nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có hai đồng chí nam, Lục Tĩnh Dương ho nhẹ một tiếng nói: “Khụ khụ, chị dâu, chị không giới thiệu một chút sao?”
Lúc nãy trong mắt của Giang Vận chỉ có Cung Linh Lung, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh, lúc này mới nhìn về phía cậu, chỉ nhìn thoáng qua đã xác định: “Anh là Lục Tĩnh Dương đúng không?”
“Cô là?” Lục Tĩnh Dương xác nhận cậu chưa từng gặp cô.
“Tôi là đối tượng xem mắt mà anh của anh giới thiệu cho anh.” Giang Vận trả lời cậu.
Lục Tĩnh Dương: “…”
“Ha ha ha.”
Cung Linh Lung bị cô ấy chọc cười vui vẻ, cười dựa vào người cô ấy, vui vẻ muốn chết: “Tĩnh Dương, đây là Giang Vận, là sư muội của anh em, là hoa hồng sắt nổi tiếng trong quân doanh, anh của em tính giới thiệu cho hai người bọn em làm quen với nhau.”
Lục Tĩnh Dương đã từng nghe đến tên tuổi của Giang Vận, mặt mày bĩnh tĩnh tự nhiên vươn tay ra nói: “Đồng chí Giang Vận, nghe tiếng đã lâu.”
“Rất vui được biết anh.”
Giang Vận bắt tay với anh, cười tít mắt nhìn cậu chằm chằm: “Nhị sư huynh keo kiệt thật đó, có một đứa em trai tốt như thế lại giấu đi, sau này tôi phải đi tìm anh ấy tính sổ mới được.”
Lúc nãy Lục Tĩnh Dương còn rất tự nhiên, lúc này cũng có chút xấu hổ.