Nhìn theo cô lái xe rời đi, Lục Tĩnh Xuyên lại tiếp tục dẫn theo đội ngũ làm việc.
Cung Linh Lung gặp được người của đoàn số ba ở nơi đóng quân tiếp theo, để lại cho bọn họ đủ đồ ăn và nước uống, sau đó lại tìm được đoàn trưởng Tôn và đoàn số hai. Cả ngày nay mấy người bọn họ đều chưa từng uống một giọt nước nào, đồ ăn nước uống mà cô mang đến đã giải quyết tình huống thiếu thốn của bọn họ.
Cung Linh Lung nấu hai nồi cơm to cho mỗi một đội ngũ, một nồi đậu que hầm, lại còn để lại một chậu rau ngâm ăn kèm với cơm, lại để lại một đống nước uống, đủ để bọn họ duy trì đến ngày mai.
Đến thời gian hẹn trước, Cung Linh Lung và Tống Thao tập họp ở ngã rẽ, hai người cùng nhau lái xe quay về doanh địa.
Bởi vì chuyện báo chí đã đăng ngày hôm qua, hôm nay lãnh đạo cử phóng viên tin tức đến phỏng vấn, chờ đến khi hai người bọn họ lái xe về nhà, vừa lúc bị một phóng viên chụp hình.
Bên phía doanh địa có rất nhiều người ồn ào, Cung Linh Lung không chú ý đến chuyện mình bị chụp ảnh, cô đang mắc tiểu vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, cũng không nhìn thấy phóng viên đang hỏi thăm đoàn trưởng Bành về tình hình của cô.
Cung Linh Lung đi vệ sinh xong, lại vào trong doanh trướng nhỏ nghỉ ngơi một chút, thật ra là cô lại vào trong không gian bận rộn.
Trong không gian nuôi năm sáu mươi con heo, gà vịt thành đàn, dạo gần đây cô quá bận rộn nên không thể nào nấu cơm heo được, toàn là lấy rau củ quả và bắp sống cho heo ăn.
Cho gia cầm súc vật ăn xong, cô lại ẩn thân chạy ra ngoài, đi đến nơi chứa lương thực ở gần đó, nhét lúa mạch đã chín trong không gian vào kho hàng, sau đó lại đến khu vực quản lý nguồn nước, rót đầy đại đa số thùng nước trống.
Chờ đến khi cô xuất hiện, vừa lúc đoàn trưởng Bành cũng đến đây tìm cô: “Tiểu Cung, khu phía nam cần chi viện vật tư, cô và Tiểu Tống, lão Tiền đi theo đội ngũ chuyển vật tư qua bên đó đi.”
“Sao khu phía nam thiếu vật tư nhiều thế?” Cung Linh Lung hỏi.
“Chỗ thiếu là khu phía tây, bên kia thiếu nhiều thứ lắm, lúc trước lại còn bị cúp điện, sửa rất nhiều lần mà vẫn chưa khôi phục, khu phía nam và khu phía bắc luôn giúp đỡ khu phía tây, bọn họ đã chuyển vật tư của bọn họ qua bên đó trước rồi.”
“Thì ra là thế.” Cung Linh Lung đã hiểu, lập tức chạy đi: “Bây giờ tôi đi qua đó với bọn họ ngay.”
Xe của cô đã chất đầy nước rồi, những xe khác còn đang vận chuyển hàng hóa lên, Cung Linh Lung tranh thủ thời gian rảnh này để ăn một vài thứ, nhét ba cái màn thầu, một quả táo vào bụng, lại uống thêm một ly sữa đầy, chờ người dẫn đầu lên tiếng thông báo, cô lập tức lái xe đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-496.html
.]
Hai tiếng sau bọn họ đã chạy đến doanh địa khu phía nam, hiện tại đã có một đoàn xe đang chờ vật tư, ngoại trừ ba chiếc xe tải lớn ra thì toàn là máy kéo.
Cung Linh Lung mới vừa dừng xe lại, một bóng người đã xông đến vui sướng gọi: “Chị dâu.”
“Tĩnh Dương.”
Cung Linh Lung nhìn thấy cậu cũng rất vui vẻ, lập tức mở cửa xuống xe nói: “Cuối cùng cũng gặp được em rồi.”
“Chị dâu, chị đi chậm thôi.” Lục Tĩnh Dương tiến lên đỡ lấy cô.
“Anh Dương.”
Tống Thao cũng nhảy xuống xe theo, vui sướng nhào về phía cậu.
“Thao, em cũng đến à.”
Lục Tĩnh Dương chờ chị dâu đứng vững rồi, sau đó mới nhiệt tình ôm chặt lấy người anh em này.
“Em đến từ chiều hôm trước rồi, đến đây chung với mấy người bạn, hiện tại đang l.à.m t.ì.n.h nguyện viên.”
Tống Thao đã gần hai năm không gặp được cậu, hai anh em gặp nhau vô cùng kích động, vội hỏi: “Anh Dương, trước khi em đến đây có gọi điện thoại đến kinh đô, bà ngoại nói anh và anh chị họ đều đến, các anh đều ở khu phía nam sao?”
“Bọn anh ở khu phía tây.”
Mấy ngày nay mấy người Lục Tĩnh Dương cũng rất vất vả, tình hình ở khu phía tây là nghiêm trọng nhất, thiếu nước thiếu điện còn thiếu đồ ăn.
May mà lúc bọn họ đến đây đã mang theo một ít lương khô, mấy ngày trước toàn là dựa vào lương khô để cầm cự qua ngày, hai ngày nay chưa uống giọt nước nào, người nào cũng đói đến mức không làm việc nổi, cũng may mà khu phía nam và khu phía bắc lần lượt đưa vật tư đến tiếp viện, cuối cùng bọn họ mới vượt qua được.