Trong vòng hai tiếng đồng hồ này, cô học xong lái xe jeep và lái xe tải lớn, trở thành người học lái xe nhanh nhất trong quân khu thành phố Hán, trong vòng một đêm đã trở thành thần tượng của mấy người đàn ông.
Ngày hôm sau Cung Linh Lung đến đơn vị đi làm, trực tiếp leo thẳng lên chiếc xe tải chở vật tư, dùng kỹ thuật thành thạo lái xe đưa hàng hóa phụ mọi người, lại làm cho các lãnh đạo và đồng nghiệp trong đơn vị vừa giật mình vừa sợ hãi.
Thời buổi này không có bao nhiêu người biết lái xe, nhất là đồng chí nữ, gần như là cực kỳ hiếm có, cho nên Cung Linh Lung lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý mới trong đơn vị cơ quan.
Buổi sáng cô ở trong đơn vị lái xe làm quen một ngày, chờ tan ca quay về bộ đội, cô lại bảo Lục Tĩnh Xuyên dạy cô lái máy kéo.
Thật ra máy kéo cũng rất dễ điều khiển, chỉ là tay lái rất nặng, lại còn phải khởi động bằng tay, lúc trước Cung Linh Lung chưa từng làm bao giờ, phải thử rất nhiều lần mới khống chế được kỹ xảo và sức lực.
Đương nhiên Lục Tĩnh Xuyên làm giáo viên cũng rất có kiên nhẫn, dạy cô vô cùng cẩn thận, không chê phiền mà giúp cô tập đi tập lại.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Cung Linh Lung đã lái hết các loại xe có trong bộ đội, đến cả xe buýt của anh Vương cô cũng đã lái thử một lần, thuận lợi chở các hành khách đến trong thành phố.
Chủ nhật, Bạch Thủy Tiên sửa soạn đồ đạc xong xuôi, hai mẹ con đang định đi đến căn cứ dược liệu thăm mấy người nhà họ Thủy thì Lục Tĩnh Xuyên vội vàng chạy về nói: “Mẹ, Linh Lung, con phải đi làm nhiệm vụ khẩn cấp, phải đi ngay bây giờ, lần này đi ra ngoài chắc sẽ mất khoảng một tháng.”
“Anh Tĩnh, có nguy hiểm gì không?” Cung Linh Lung lập tức lo lắng.
“Linh Lung, anh sẽ bảo vệ tốt bản thân.”
Lục Tĩnh Xuyên không thể nói rõ ràng thông tin nhiệm vụ cho cô, tạm thời cũng không rõ là có nguy hiểm hay không, nhưng bình thường thì nhiệm vụ khẩn cấp luôn đi kèm với nguy hiểm.
Anh không nói rõ ràng, Cung Linh Lung cũng đoán được một chút, cô cũng không hỏi nhiều, lập tức đi vào phòng sửa soạn hành lý cho anh.
“Linh Lung, con đi vào phòng mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-376.html
.]
Con rể phải đi ra ngoài làm việc, Bạch Thủy Tiên muốn chuẩn bị một ít thuốc thường dùng cho anh, bà đã làm được không ít bỏ ở trong không gian, cần con gái đến mới tiện lấy.
Cung Linh Lung đi vào phòng mẹ, lấy hết thuốc trong không gian ra, chờ bà chọn lựa xong lại lập tức đưa cho chồng.
“Anh Tĩnh, đây là thuốc do mẹ làm, có thuốc hạ sốt trị cảm, có thuốc kháng viêm để chữa thương, còn có thuốc mỡ để thoa cho vết thương ngoài da, bên ngoài chai đều có viết các dùng và những điều cần lưu ý, anh nhớ mang theo.
Lục Tĩnh Xuyên nhìn chóng nhìn thoáng qua, tất cả đều là thuốc chuẩn bị sẵn, trịnh trọng gật đầu nói: “Được rồi, anh sẽ luôn mang theo bên cạnh, cố gắng không sử dụng đến chúng nó.”
Cung Linh Lung cũng hi vọng anh không cần dùng đến mớ thuốc này, lại nhét một cái chai màu nâu vào trong tay của anh: “Anh Tĩnh, trong chai này là nước thuốc chữa thương, khi bị thương nặng thì uống vào, một lần chỉ được uống nhiều nhất một bình, một ngày uống một lần, đến thời khắc quan trọng dùng để bảo vệ tính mạng.”
“Linh Lung, đây cũng là do mẹ làm sao?” Lục Tĩnh Xuyên nhìn về phía bình thuốc không hề có bất cứ đánh dấu nào hỏi.
Cung Linh Lung gật đầu, nhẹ nhàng nói với anh: “Y thuật của mẹ rất giỏi, bình thuốc này là công thức thuốc bí mật độc quyền của mẹ, bên ngoài không mua được đâu.”
Lục Tĩnh Xuyên nắm chặt bình thuốc màu nâu trong tay, anh loáng thoáng có thể đoán được có lẽ mẹ vợ cố ý che giấu tài hoa và bản lĩnh của mình là vì kiến nạn của nhà họ Cung, người lớn đã muốn giấu diếm, anh cũng sẽ phối hợp và tôn trọng, trịnh trọng trả lời: “Linh Lung, anh biết rồi, anh sẽ không để người ngoài biết mẹ là người phối ra bình thuốc này.”
Cung Linh Lung không nói thêm những lời dư thừa khác, chỉ ôm anh nói: “Nhớ cẩn thận, bình an quay về, em ở trong nhà chờ anh.”
“Yên tâm, anh sẽ bình an quay về.”
Lục Tĩnh Xuyên cũng duỗi tay ôm lấy cô, dặn dò cô: “Anh không có ở nhà thì em cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ, đừng làm việc quá vất vả, có chuyện gì thì đi tìm tư lệnh Chu và chính ủy Triệu.”
“Được rồi.”
Anh vội vã đi làm nhiệm vụ, Cung Linh Lung nhanh chóng sửa soạn hành lý cho anh, còn nhét một ít đồ ngọt như bánh quy, hồng khô bánh in vào trong túi của anh, những lúc anh không thể ăn uống đúng giờ cũng có thể ăn lót dạ.