“Khóc thì có ích lợi gì chứ, nó có hơi sức ngồi đây khóc thì còn không bằng nhanh chóng nhớ lại, nghĩ xem rốt cuộc ai là người đánh nó. Nó cung cấp một chút manh mối, chúng ta lại tranh thủ thời gian đi bắt người, nếu cứ kéo dài thời gian mãi, nói không chừng tối nay người đó đã bỏ trốn mất tiêu rồi.”
Chiều nay người nhà họ Mạnh đã báo công an điều tra toàn thành phố, chỉ có điều lúc đó người qua đường cũng không nhìn thấy rõ gương mặt của người đánh bọn họ, điều duy nhất có thể xác định chính là đối phương có ba người.
Đội điều tra cũng đã cung cấp tin tức chính xác, bọn họ xác định có hai người là hai thiếu niên mười mấy tuổi, lúc đó bọn họ đuổi theo rất lâu, nhưng vẫn cứ bị bọn họ trốn thoát, còn chuyện người xuất hiện sau đó đánh hai người bọn họ tàn phế thì không thể xác định được rốt cuộc là nam hay nữa.
Mạnh Hiểu Dĩnh khóc đến mức thở hổn hển, giọng nói cũng trở nên khàn đi, nước mắt nước mũi dính đầy trên mặt, hiện tại đã chẳng còn có chút khí chất ưu nhã nào nữa.
“Ha, hai tên, hai tên lưu manh, mặc quần áo rách rưới, người còn lại đánh chân của con, con không nhìn thấy rõ. Trên đầu của con bị tròng bao tải, người kia còn, còn dùng miếng vải che lại, con nhìn không thấy.
Chờ cô nức nở nói xong, Mạnh Hiểu Hàng nhíu chặt mày nói: “Em nói chẳng khác gì người đội điều tra và người qua đường nói, em có nhìn thấy rõ gương mặt của hai tên côn đồ kia không?”
“Thấy, thấy rõ.”
Mạnh Hiểu Dĩnh nhớ rõ gương mặt của bọn họ, khàn giọng nói: “Có, có hơi quen, hình như, hình như đã gặp được ở đâu rồi.”
“Hai người kia khoảng bao nhiêu tuổi?” Cha Mạnh vội vàng hỏi.
“Khoảng mười bốn mười lăm tuổi.”
Thấy cô ả chỉ có thể cung cấp tin tức tuổi tác, Mạnh Hiểu Hàng xụ mặt nói: “Để con đi hỏi cô họ hai, xem xem cô có biết hai người kia không.”
“Con đi đi.”
Cha Mạnh phất tay với anh ta, lại hỏi Mạnh Hiểu Dĩnh: “Hiểu Dĩnh, con suy nghĩ cẩn thận lại xem, con nói hai người kia rất quen mặt, vậy chắc chắn là người mà chúng ta quen biết, hơn nữa còn có thù oán với nhà chúng ta, con thử sàng chọn lại xem.”
Lúc này đầu óc của Mạnh Hiểu Dĩnh đã rối bời, nghĩ đến chuyện mình sẽ trở thành một người tàn tật, đầu óc đều bị lửa giận chiếm cứ hết toàn bộ, hoàn toàn không thể nào bình tĩnh lại để suy nghĩ chuyện khác, tiếp tục gân cổ lên gào khóc nữa.
Lúc này Vu Nam cũng đã tỉnh lại, chồng và con gái bà ta đang ở ngay bên cạnh chăm sóc, chờ đến khi Mạnh Hiểu Hàng đến hỏi, bà ta lại cẩn thận nhớ lại nói: “Là hai tên lưu manh không quá lớn tuổi, lúc đó bọn họ từ trong hẻm xông ra, cầm gậy đánh tới tấp vào đầu của cô, ngoại trừ vết thương trên xương bánh chè ra, những vết thương khác đều là do hai người kia đánh.”
“Lúc đó cô và Hiểu Dĩnh chỉ lo ôm đầu né tránh, nhưng mà cô cũng nhìn thấy mặt của hai người đó, bọn họ đều không quá lớn, lại trông khá giống nhau, gương mặt cũng có chút quen thuộc. Hai người đó mặc quần áo cũ nát dơ bẩn, cũng không hề cướp đồ của cô, đội điều tra vừa mới la lên là chúng nó quăng gậy bỏ chạy ngày.”
Đầu óc của bà ta tỉnh táo hơn Mạnh Hiểu Dĩnh rất nhiều, Mạnh Hiểu Hàng lại vội vàng hỏi: “Cô họ hai, dạo gần đây cô có gây thù chuốc oán với người nào không?”
“Hiểu Hàng, dạo gần đây vì chuyện của Cao Tuyết Mai nên trong nhà có cả đống công việc, mọi người đều bận tối mày tối mặt, làm gì còn có thời gian rảnh để đi đắc tội với người khác chứ.” Vu Nam lộ ra vẻ mặt đau khổ nói.
Chồng của Vu Nam chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, mở miệng hỏi thăm thử: “Sao hôm nay tự nhiên em lại đột nhiên đi gặp Hiểu Dĩnh thế?”
“Trưa nay Hiểu Dĩnh và anh họ chị họ đến viện điều dưỡng thăm bà cụ Bành, em gặp được Hiểu Dĩnh ở trong viện điều dưỡng, em nói cho con bé biết tình hình trong nhà dạo gần đây, nó nói nó còn có một căn nhà đang bỏ trống, có thể cho chúng ta ở nhờ, đến đó để đưa chìa khóa nhà cho em.”
Nói đến đây, Vu Nam đột nhiên nhớ đến một chuyện, ánh mắt lại nhìn về phía Mạnh Hiểu Hàng: “Hiểu Hàng, thật ra hôm nay còn xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì?” Mạnh Hiểu Hàng vội vàng hỏi.
“Trưa nay lúc Hiểu Dĩnh gặp cô, nó có nói cho cô nghe chuyện trong bộ đội…”