Còn chuyện vì sao thuốc này không còn được truyền xuống sản xuất nữa, anh cũng đoán được một ít.
Mấy năm nay đông y bị chèn ép đến mức gần như tuyệt chủng, tất cả những người có bản lĩnh trong lĩnh vực đông y đều bị sung quân đến nông trường xa xôi cải tạo, có không ít người chịu không nổi lao động vất vả và nhục nhã mà qua đời, còn có một ít người vẫn cố kiên cường tồn tại, bọn họ cũng bị cấm không được phép khám bệnh nữa, có được rất nhiều tài năng lại không thể nào phát huy ra được.
Đồ ăn nhanh chóng được nấu xong, Cung Linh Lung bưng một nồi canh gà vừa thơm vừa đầy dinh dưỡng lên bàn nói: “Anh Tĩnh, ăn canh gà trước đi, ăn canh xong lại ăn cơm.”
“Được rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên cầm ba chén cơm đến, chia đùi gà cho hai mẹ con bọn họ, ngửi mùi canh gà thơm nồng, anh cũng nhịn không được nuốt nước miếng: “Hình như canh gà hôm nay còn thơm hơn lần trước nữa.”
Cung Linh Lung cười nhẹ, mũi của anh đúng là thính thật, con gà mà cô hầm ngày hôm nay là gà được nuôi trong không gian từ nhỏ đến lớn, mùi vị đương nhiên là gà bên ngoài không thể sánh bằng rồi.
“Chắc là do cách hầm đó, lần này mẹ dùng lửa nhỏ hầm rất lâu.”
Bạch Thủy Tiên nói dối, bưng chén lên ăn canh trước, chỉ mới nếm một ngụm đã gật đầu ngay: “Ngon đó, hai đứa mau uống đi.”
Đồ ăn tối hôm nay còn khá phong phú, ngoại trừ canh gà bổ dưỡng và rau xào ra, còn có một chén lươn xào cay, món này rất hợp khi ăn với cơm, Lục Tĩnh Xuyên rất thích, xử liền hai chén cơm to, ăn xong anh cũng phụ trách việc dọn dẹp rửa chén.
Bạch Thủy Tiên tắm rửa xong, nói dối là về phòng nghỉ ngơi trước, nhưng thật ra là vào trong không gian, tranh thủ tối hôm nay làm xong loại thuốc mà con gái yêu cầu.
Cung Linh Lung lại đi tập luyện một tiếng đồng hồ, đi về rót nước đi tắm, sau đó tranh thủ chui vào không gian cho heo ăn.
Làm xong mấy chuyện này, cô thấy mẹ lại đang xử lý tử cám dương đã trưởng thành nói: “Mẹ, cái này để con làm cho, mẹ dạy con đi.”
“Xử lý tử cám dương phải vô cùng cẩn thận mới được, cách xử lý cũng rất rườm rạ, chờ lần sau mẹ lại dạy cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-338.html
.]
Bạch Thủy Tiên dùng tay cầm hai chiếc đũa đang xử lý, tay của bà bị thương, không thể dính lấy nước thuốc dù chỉ một giọt, nói với cô: “Linh Lung, mẹ đã nói cho con biết cách dùng của tử cám dương rồi đó, sau này con có sử dụng thì nhớ phải cẩn thận, đừng dùng tay chạm vào, sử dụng xong phải đi rửa tay ngay.”
“Mẹ, con biết rồi.”
Chờ bà xử lý xong gốc cây tử cám dương này cũng đã là chuyện của mười mấy phút sau, hai mẹ con cùng nhau ra khỏi không gian, Bạch Thủy Tiên lặng lẽ quay về phòng, Cung Linh Lung cũng về phòng nghỉ ngơi.
Bình thường thời gian Lục Tĩnh Xuyên làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, chỉ cần anh ở nhà thì đúng chín giờ rưỡi đều sẽ lên giường ngủ, tối nay anh cũng về nhà đúng giờ.
Bình thường hai vợ chồng son đều hoạt động về đêm rất có quy luật, tối nay nghỉ ngơi một đêm, hai người ôm nhau ngủ sớm.
Bọn họ đã chìm vào trong mộng đẹp nhưng Mạnh Hiểu Dĩnh ở trong phòng bệnh của bệnh viện thành phố thì lại đang gào khóc. Chiều nay sau khi xương bánh chè của cô ả bị đánh nát, cô ả đau đến ngất đi ngay tại chỗ, sau đó mới được người qua đường vội vàng đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Lần này cô ả bị thương rất nặng, phẫu thuật hơn ba tiếng đồng hồ, không chỉ có xương bánh chè bị đánh nát mà trên trán cũng có miệng vết thương, xương vai cũng bị nứt, trên người còn có rất nhiều vết thương bầm tím.
Tình hình của Vu Nam cũng chẳng khác cô ả là bao, hai người đều thảm đến không nỡ nhìn thẳng, đều chờ đến tối mới tỉnh lại.
Mạnh Hiểu Dĩnh vừa tỉnh lại đã biết xương bánh chè của mình bị thương nặng, có khả năng sẽ tàn tật, cô ả lập tức suy sụp, nằm trong phòng bệnh gào khóc, mặc kệ cha mẹ người nhà khuyên nhủ như thế nào, cô ả cũng không chịu nghe, cứ kêu la cuồng loạn.
“Đừng khóc nữa.”
Anh trai của Mạnh Hiểu Dĩnh, cũng chính là con trai trưởng của nhà họ Mạnh, Mạnh Hiểu Hàng. Anh ta nghe cô ả khóc đến phiền từ lâu, mấy kiên nhẫn quát to.
“Hiểu Hàng, con quát em làm gì?”
Mẹ Mạnh ngồi ở mép giường tức giận trừng mắt nhìn anh ta, trên mặt đầy vẻ bực bội: “Hiểu Dĩnh bị thương nặng như thế, trong lòng không vui vẻ gì, con cứ để em khóc ra, phát tiết ra đi.”