Khi nói đến việc này, viện trưởng cũng rất bất đắc dĩ, lộ ra vẻ mặt biết ơn nói: “Đồng chí Tiểu Cung, con tặng cho chúng tôi nhiều lương thực như thế, tháng này chúng tôi cũng có thể cố gắng chịu đựng vượt qua được.”
Cung Linh Lung đã biết được hiện trạng của cô nhi viện, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ chịu đói, chỉ có điều cô cảm thấy chuyện tạm dừng cung ứng lương thực lần này có chút quái dị, hỏi thăm thử: “Viện trưởng, là lãnh đạo của bộ phận dân chính đến thông báo cho bà, hay vẫn cứ là cán bộ tổ dân phố mà bà nói lần trước vậy?”
“Là cán bộ của tổ dân phố.”
Những công việc của cô nhi viện, viện trưởng đều bàn bạc với cán bộ phụ trách của tổ dân phố, chưa bao giờ đi đến bộ phận dân chính, mà trong viện còn có rất nhiều con nít cần phải chăm sóc, bà ấy cũng không thể nào phân thân để chạy đến bộ phận dân chính hỏi được.
“Người kia tên gì thế?” Cung Linh Lung hỏi lại.
“Từ Khánh Sinh.”
Cung Linh Lung nhớ kỹ tên, sau đó đứng lên nói: “Mẹ, mẹ ngồi ở đây nói chuyện với viện trưởng thêm chút đi, con đi tìm người hỏi thăm thử.”
“Được rồi.” Bạch Thủy Tiên cũng cảm thấy chuyện ngừng cung ứng lương thực rất không bình thường, dặn dò cô: “Linh Lung, con nhớ cẩn thận chú ý an toàn đó.”
“Dạ mẹ, con biết rồi.”
Cung Linh Lung nói xong lập tức rời đi, cô đã đến chỗ này mấy lần rồi, khá quen thuộc với khu vực này, đi thẳng đến tổ dân phố ở gần đó.
“Chào chị, xin hỏi đồng chí Từ Khánh Sinh có ở nơi này không?”
Tổ dân phố cũng chỉ có ba căn phòng nhỏ, ngoài cửa có một người phụ nữ trung niên làm lễ tân, đối phương đang cúi đầu viết gì đó, vừa nghe nói cô tìm Từ Khánh Sinh thì chỉ tay ra bên ngoài nói: “Chủ nhiệm Từ mới đi ra ngoài, đi chưa được nửa phút đâu.”
“Ông ấy đi bên trái hay đi bên phải.” Cung Linh Lung vội vàng hỏi.
“Bên phải.”
“Cảm ơn.” Cung Linh Lung cảm ơn, lập tức nhấc chân đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-268.html
.]
Trên con đường này không có quá nhiều người đi lại, mới đi được một hai trăm mét cô đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên cầm theo cặp táp da. Đối phương có dáng người trung đẳng, hiện tại đang đứng ở ven đường xem đồng hồ, cô đoán người này có lẽ chính là Từ Khánh Sinh.
Ngay lúc cô đang định bước lên gọi ông ta thì một tiếng nói quen thuộc làm cô dừng chân lại: “Anh Từ, anh đợi lâu rồi.”
Cung Linh Lung nhận ra tiếng nói này, là tiếng của anh họ giả của Từ Vi, cô nhìn thấy bên cạnh có một góc tối, cẩn thận xác nhận xung quanh đều an toàn, cô lập tức trốn vào góc khởi động công năng ẩn thân, sau đó nhanh chóng chạy đến gần bọn họ.
Người đang nói chuyện với Từ Khánh Sinh chính là anh họ giả của Từ Vi, hai người kia trông có vẻ rất thân thiết với nhau, khi nói chuyện cũng rất cẩn thận, cả hai đều ăn ý quan sát xung quanh trước.
Sau khi xác định xung quanh không có ai để ý đến bọn họ rồi, Từ Khánh Sinh mới mở miệng nói trước: “Số lượng cậu muốn lúc trước còn chưa chuẩn bị đầy đủ, mới gom được khoảng chín mươi phần trăm thôi, hiện tại đã cất vào trong kho hàng rồi. Cậu cứ lấy đi báo cáo kết quả công việc trước đi, số còn lại tôi sẽ nghĩ cách, nhưng mà lại cần một chút thời gian.”
“Ông cho tôi thời gian chính xác đi chứ.”
Từ Khánh Sinh trầm ngâm một chút, trả lời anh ta: “Ba ngày sau đi.”
“Được rồi, tôi tạm thời không đưa hàng hóa lần này đi, chờ ông gom đủ rồi, tôi lại cho người đến vận chuyển.”
Đối phương nói xong, đưa cho anh một điếu thuốc, đốt lửa lên, dùng tiếng nói cực nhỏ tiếp tục nói: “Hai ngày tới tôi vừa lúc còn phải đi làm việc, chờ làm xong chuyện này rồi, ông cũng gom đủ lương thực, đến lúc đó lại cùng nhau sắp xếp tiếp.”
“Được rồi.” Từ Khánh Sinh gật đầu.
Hai người bọn họ nói rất nhỏ, nhưng Cung Linh Lung lại đứng rất gần, nghe được rõ ràng nội dung nói chuyện của bọn họ.
Chuyện tạm ngừng cung ứng lương thực đều là do tên khốn nạn này âm thầm giở trò ở phía sau.
Nghĩ đến lời viện trưởng từng nói lúc trước, hiện tại trên cơ bản cô đã xác định không chỉ có cô nhi viện bị tạm ngưng cung ứng lương thực mà đến cả viện Quang Vinh và những viện dưỡng lão khác cũng đều xuất hiện tình huống tương tự. Số lương thực vốn dĩ phải cung ứng cho bọ họ lại bị đám cặn bã còn thua cả súc sinh chặn lại để kiếm lợi riêng cho mình.
Cung Linh Lung muốn điều tra thân phận thật sự của Từ Vi, điều tra ra được những đồng lõa khác ẩn giấu trong thành phố Hán, cho nên cũng không ra tay với bọn họ, nghe xong những lời nói sau đó của bọn họ rồi lại vội vội vàng vàng chạy về cô nhi viện.
Sau khi quay về cô nhi viện, cô cũng không nói thật cho mẹ và viện trưởng biết, chỉ nói dối: “Lúc con đi qua đó thì cán bộ Từ Khánh Sinh kia vừa mới đi ra ngoài làm việc, sau này con có rảnh lại đến tìm ông ấy hỏi lại thử xem sao.”