Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Đông Lâm cung kính đáp lời, cha anh có ba người anh em ruột, năm xưa vì ngoài ý muốn nên chú ba không còn nữa, bây giờ thế hệ của cha chỉ còn lại một người thân ruột thịt là bác cả, nhiều năm như vậy, hai nhà vẫn thường xuyên quan tâm giúp đỡ nhau, quan hệ rất tốt.
Nhớ năm đó, Triệu Đông Lâm đi bộ đội làm quân cũng là nhờ Triệu Mãn Thương tìm người trợ giúp.
Đầu năm nay có rất nhiều người muốn đi bộ đội, nhưng một xã cũng chỉ tuyển được số lượng lính mới ít ỏi, trong điều kiện bình đẳng, phạm vi lựa chọn để tuyển binh rất rộng lớn.
Nói đến tố chất thân thể, tố chất thân thể của các chàng trai làm nông đều không tệ. Nếu nói tới lập trường chính trị, phần lớn, trong nhà mọi người đều là ba đời làm nông dân nghèo, căn chính miêu hồng(*).
(*) 根紅苗正 Căn chính miêu hồng: Nói “căn hồng” là để chỉ gia đình có xuất thân tốt, như công nhân, bần nông và trung nông, con em liệt sĩ, quân nhân; cho rằng con em xuất thân trong gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định theo cách mạng.
Mọi người đều muốn gia nhập quân đội, áp lực cạnh tranh là rất lớn.
Khi còn trẻ Triệu Mãn Thương đã từng học nghề, biết làm thợ mộc, lúc việc nông nhàn hạ thì làm công việc tu sửa ở uy ban cách mạng của đại đội, rất quen thuộc với các cán bộ của Ủy ban Cách mạng.
Sau khi báo cáo kiểm tra sức khỏe các tuyển thủ lính mới được đưa ra, tố chất thân thể của Triệu Đông Lâm là vừa qua cửa ải, nhưng không ai có thể cam đoan là anh có tể được chọn. Triệu Mãn Thương cắn răng lấy ra rượu trắng trong nhà cất giữ hồi lâu không nỡ uống và một gói đậu phụng, lén lú mang theo Triệu Đông Lâm đến ủy ban cách mạng tìm cán bộ nói chuyện.
Sau khi công việc tuyển chọn lính mới kết thúc, Triệu Đông Lâm như nguyện vọng trở thành một trong những lính mới.
Anh không biết việc mình làm lính liệu có phải nhờ vào hai bình rượu kia không, nhưng chuyện tốt mà bác cả làm cho anh cả đời anh đều vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Trước khi rời khỏi nhà, bác gái chuẩn bị cho anh mười cái bánh kếp mì ngô, bác còn cho anh mười đồng, bảo anh ở trong quân đội phải lăn lộn cho tốt, nhất định phải lăn lộn cho ra hình ra dạng.
“Xuất ngũ thì xuất ngũ thôi, trở về cũng tốt.”
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nếu cháu trai đã quyết định, người nhà vẫn nên ủng hộ cháu nó, huống chi bộ đội còn sắp xếp công việc cho Đông Lâm, đây chính là vinh dự mà Đông Lâm nỗ lực mới giành lấy được.
Không phải là người làm bác cả như ông khoe khoang, nhưng mấy năm nay có không ít cậu trai đi bộ đội nhập ngũ, có mấy ai làm sĩ quan như cháu trai của ông đâu.
Triệu Đông Lâm đạp xe đạp chạy một đường tới ủy ban cách mạng, nơi này anh đã từng tới vài lần. Đậu xe đạp ngay ngắn, anh cầm tư liệu lưu trữ của mình, theo trí nhớ trước kia, gõ cửa văn phòng chủ nhiệm Chung, chủ nhiệm ủy ban cách mạng.
Chủ nhiệm Chung cũng vừa mới đến văn phòng, đang tiến hành công việc mỗi buổi sáng, uống trà đọc báo. Nghe thấy tiếng gõ cửa, ông ấy ngẩng đầu lên khỏi mặt báo, chỉ thấy một thanh niên mặc quân phục đứng trước cửa, dáng người cao ngất, toàn thân thở ra hơi thở chính nghĩa, vừa nhìn đã khiến người khác sinh ra hảo cảm.
Triệu Đông Lâm trở thành bí thư đại đội. Trương Xảo Nhi rạng rỡ, đi đường cũng mang theo gió, gần như vừa gặp người là lại cười.
“Chủ nhiệm Chung nói, Đông Lâm nhà tôi là chiến sĩ cách mạng ưu tú, là trụ cột đất nước nghe theo sự chỉ huy của Đảng, phải sắp xếp ở vị trí quan trọng, phục vụ quần chúng nhân dân mới có thể phát huy tầm quan trọng và động lực của nó.”