Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Đông Lâm nói như vậy, sự chú ý của Trương Xảo Nhi và Triệu Mãn Trụ đều tập trung về cái chân bị thương.
“Chân nào của con bị thương? Có chuyện gì xảy ra vậy? Có ảnh hưởng gì không?”
Trương Xảo Nhi vuốt ve chân của con trai, nhìn trái nhìn phải, đáng tiếc vì cách một cái quần cho nên chẳng thể nhìn thấy được gì.
“Mẹ, không sao đâu, đã chữa khỏi rồi, chỉ là mỗi khi trời mưa thì lại đau nhức.”
“Được rồi, dù sao con cũng đã trở về rồi, hơn nữa nói cái gì cũng vô dụng. Từ nhỏ đến lớn con đều chưa từng khiến mẹ và cha của con phải quan tâm, bây giờ lại mang theo một cái chân tật về nhà.”
Bà ấy thật sự không rõ, cuộc sống đang tốt đẹp tại sao lại thành như vậy chứ?
Đứa con trai mà bà ấy luôn lấy làm kiêu ngạo, đầu tiên là ly hôn, sau đó lại lặng lẽ xuất ngũ, xuất ngũ có ý nghĩa gì chứ? Có nghĩa là từ này về sau số tiền trợ cấp hơn bảy mươi đồng mỗi tháng đều mất, có nghĩa là sau này con trai của bà ấy chính là nông dân.
Trương Xảo Nhi khó chịu lau nước mắt, bà ấy thật sự đau lòng. Đối với bà ấy mà nói, đời này dù có khổ đến đâu, bà ấy cũng chưa từng rơi nước mắt, chỉ cần chịu đựng là được, nhưng con trai không thuận lợi, trong lòng người làm mẹ như bà ấy thật sự không dễ chịu.
“Mẹ, mẹ cũng đừng khóc, con còn có chuyện chưa nói với mẹ.”
Trương Xảo Nhi lấy góc áo thấm nước mắt, gương mặt hoảng sợ nói: “Còn có chuyện gì nữa, con dứt khoát nỏ rõ một lần đi, đừng dong dài nữa.”
“Con là sĩ quan xuất ngũ, bộ đội hứa hẹn sau này sẽ sắp xếp cho con một công việc, mọi người yên tâm đi.”
“Ha!”
Thế mà xuất ngũ còn có chuyện tốt như vậy nữa sao, chút khó chịu vừa rồi chẳng phải là lãng phí tình cảm rồi sao?
Vừa nghe thấy bộ đội sẽ sắp xếp công việc, vậy thì chính là sẽ không cần phải làm nông dân, trong nháy mắt Trương Xảo Nhi đã không còn đau lòng như trước, vội vàng mở miệng hỏi: “Bên bộ đội sắp xếp công việc gì cho con?”
Triệu Đông Lâm biết tính tình của mẹ mình, cười nói: “Vẫn còn chưa biết được, phải chờ con đến hỏi xã mới biết.”
“Vậy được, ngày mai con đi hỏi sớm, trước tiên phải xác định công việc là gì, những chuyện khác tạm thời không cần gấp gáp.”
Ngay lập tức Trương Xảo Nhi lại phấn chấn trở lại, lớn tiếng gọi con trai cả ăn cơm.
Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Trương Xảo Nhi đã đi vào phòng của Triệu Đông Lâm, thúc giục Triệu Đông Lâm thức dậy.
“Không phải con cần phải đến xã hỏi chuyện công việc sao? Nhanh dậy đi nào, làm chuyện chính trước.”
Cả một đêm Trương Xảo Nhi đều không ngủ, trong lòng hoảng hốt, giống như có một đống rau dại thường mọc vào tháng Bảy cứ cào cào trong lòng bà ấy vậy. Thật vất vả mới chịu đựng được đến hừng đông, vội vàng thúc giục con trai đi tìm hiểu công việc.
Triệu Đông Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười, tính tình sấm rền gió cuốn nhiều nay năm của mẹ vẫn không hề thay đổi chút nào.
Khi còn trẻ cứ cảm thấy cha mẹ quản lý nhiều, làm phiền mọi người, bây giờ lớn tuổi, tâm lý cũng đã thay đổi từ lâu, biết cha mẹ cằn nhằn nhiều một chút cũng chỉ là vì lo lắng quan tâm đến con cái của họ.
Triệu Đông Lâm đứng dậy vỗ mông của Hắc Đản. Tối hôm qua Hắc Đản ngủ với anh, Anh Bảo ngủ cùng Trương Xảo Nhi. Buổi tối ngủ, Hắc Đản rất không ngoan, thỉnh thoảng Triệu Đông Lâm lại phải đứng dậy đắp chăn cho cậu bé.
Triệu Đông Lâm ăn sáng xong thì đi ra cửa, trên đường đi đúng lúc gặp được bác cả Triệu Mãn Thương đưa xe đạp cho anh.
Triệu Mãn Thương và Triệu Mãn Trụ rất giống nhau, thuộc loại cho dù là anh em ruột thịt thì đi trên đường cũng có thể nhận nhầm.
“Nghe ba cháu nói là cháu xuất ngũ rồi?”
“Vâng.”