Thập Niên 70: Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi

Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Người biết chế tạo màu vẽ tranh quốc họa rất ít, lại thêm nguyên liệu quý hiếm, sau này những kỹ thuật này gần như thất truyền, những bậc thầy tranh quốc họa có tiền cũng không mua được một thỏi mực.

Những điều này cũng là sau này Diệp Thiển Hâm mở phòng tranh mới dần biết được, một là cô không muốn để những kỹ thuật này thất truyền, hai là muốn chuẩn bị cho những bức tranh của mình sau này.

Diệp Thư Quốc bừng tỉnh ngộ vỗ đầu: "Đúng đúng đúng, cháu nhớ ông nội nói, tranh quốc họa cao cấp nhất, nhất định phải được làm bằng màu của tổ tiên truyền lại, hồi nhỏ cháu còn từng cùng ông nội đến tìm ông mượn một loại đá gọi là đá khổng tước.

"
"Đá khổng tước! " Hoàng Thanh Nguyên hoài niệm lẩm nhẩm trong miệng: "Than ôi, cái đó đã không còn từ lâu rồi, bây giờ chỗ ông chỉ còn lại những loại dễ kiếm nhất như hùng hoàng, thiết sa nâu thôi, còn những loại khác thì đã thất lạc hoặc chỉ còn lại một ít.

"
Hoàng Thanh Nguyên vừa nói vừa mở cái hộp trong tay ra, bên trong chia làm hai phần, bên trái để đục, búa nhỏ và các loại dụng cụ khác, bên phải dùng vải bông bọc rất nhiều quặng đá có đủ màu khác nhau.

"Cô bé, việc học không phải đơn giản, quặng đá khác nhau thì các bước xử lý cũng khác nhau nhưng cháu thông minh, nhớ được thì không thành vấn đề, nhưng phải có sức khỏe.

"
Diệp Thiển Hâm rất tự tin ngẩng cằm lên, đôi mắt hạnh đẹp sáng lấp lánh: "Ông Hoàng yên tâm, cháu đã nói muốn học là nhất định có thể làm được.

"
Diệp Thư Quốc sờ mũi: "Vừa nãy không biết là ai ngay cả hoa quả cũng không xách nổi nhỉ.

"
"! " Diệp Thiển Hâm trừng mắt nhìn anh trai mình: "Em nói có thể làm được thì chắc chắn có thể làm được.

"
"Được được được, anh chờ xem bắp tay của em thôi, đến lúc đó anh sẽ làm trợ thủ cho em.

"
"Em không nói là muốn tập luyện bắp tay mà.

" Diệp Thiển Hâm lẩm bẩm, đã đi đến trước cái hộp, cúi xuống cẩn thận quan sát đồ vật bên trong.

Có một khối quặng đá lộ ra một góc, trên hòn đá đỏ au phủ một lớp bụi nhưng vẫn có thể thấy được màu sắc rực rỡ bên dưới.

"Đây là chu sa phải không?" Diệp Thiển Hâm hỏi.

Hoàng Thanh Nguyên phá lên cười: "Đây là thần sa, dùng để chế thành chu sa, ngoài màu đỏ tươi rực rỡ, còn có thể chia ra thành đỏ hồng, hồng nhạt.

"
Sau đó Hoàng Thanh Nguyên đứng dậy, tìm trên giá sách một hồi lâu, mới tìm được một cuốn sách hơi cũ kỹ dưới một đống báo cũ.

"Mang theo cuốn sách này, bài học đầu tiên của cháu là nhận biết hết các loại quặng đá bên trong, đến khi nhận biết gần hết được rồi, ông sẽ dạy cháu kĩ thuật chế tác sau.

"
"Được, hoàn thành nhiệm vụ!" Diệp Thiển Hâm đứng nghiêm chỉnh một cách vui vẻ, sau đó trịnh trọng nhận lấy cuốn sách đó.

Ra khỏi nhà ông cụ Hoàng, Diệp Thư Quốc mới nghiêm mặt nhìn Diệp Thiển Hâm: "Em gái à, đã an ổn ở nhà máy dệt len rồi, còn làm những thứ này để làm gì, đừng làm mệt mình, đó là nhà máy của nhà nước, đủ để em yên ổn cả đời rồi.

"